Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Hai, 22 tháng 11, 2010

Truyện cực ngắn số 7: Lương thiện

Chí Phèo la lên:

- Tao muốn làm người lương thiện. Ai cho tao lương thiện?

Hắn buộc miêng:

- Khốn nạn thằng Nam Cao.

22/11/2010
Hồ Quốc Nam

Thứ Ba, 16 tháng 11, 2010

Truyện cực ngắn số 6: Hôn

Lần đầu tiên hắn hôn một cô gái, tóc của cô ta quấn đầy vào cổ hắn.

Từ đó trở về sau, mỗi khi hôn các cô gái khác, hắn luôn lấy hai tay che cổ họng mình lại.

16/11/2010
Hồ Quốc Nam

Thứ Hai, 15 tháng 11, 2010

Truyện cực ngắn số 5: Đổi nghề

Hắn làm nghề phê bình văn học. Mỗi lần bắt đầu phê bình ai là hắn bắt đầu khạc nhổ. Hắn càng khạc nhổ nhiều thì tác phẩm của hắn càng hay.

Một hôm thức dậy, hắn thấy cổ họng mình khô khốc. Hắn không thể nào tiếp tục khạc nhổ được nữa. Bỏ nghề. Hắn chuyển sang làm chính trị.

15/11/2010
Hồ Quốc Nam

Truyện cực ngắn số 4: Liệt dương

Năm Anh 20 tuổi, Em 21 tuổi.

Năm Anh 40 tuổi, Em 22 tuổi.

Năm Anh 60 tuổi, bác sĩ bảo Anh bị liệt dương, năm đó Em 80 tuổi.

15/10/2010
Hồ Quốc Nam

Thứ Bảy, 13 tháng 11, 2010

Truyện cực ngắn số 3: Phỏng vấn du học

Hắn gõ cửa phòng phỏng vấn du học. Đợi hắn trong phòng lúc này là một ông tây. Ông ta có vẻ khá thông thạo tiếng Việt.
-         Tây: Anh là một trong những ứng viên nặng kí nhất của chúng tôi. Anh tốt nghiệp loại giỏi từ một trường đại học danh tiếng trong nước. Ở tuổi của anh mà có thể thông thạo được 4 thứ tiếng: Anh, Trung Quốc, Nhật, Pháp thì quả là kiệt xuất. Tôi muốn biết anh muốn gì sau 5 năm năm nữa?
-         Hắn: Tôi muốn có một cái “good job”.
-         Tây: Cám ơn anh đã giành thời gian tham dự buổi phỏng vấn của chúng tôi.

Hắn vừa đi ra khỏi phòng phỏng vấn.
-         Tây: Đụ má…

13/10/2010
Hồ Quốc Nam

Truyện cực ngắn số 2: Nghệ thuật thủ dâm

Cả đời hắn viết sách. Hắn viết đủ thứ, từ triết học, tôn giáo, nghệ thuật, văn học thậm chí cả chính trị. Hắn cho ra đời cả trăm quyển sách, nhưng chẳng có quyển nào ra hồn. Người ta tìm thấy các quyển sách đã xuất bản của hắn trong những kho sách dành cho các loại sách không thể tiêu thụ được trên thị trường. Một vài nhà xuất bản còn thề độc là sẽ không bao giờ dám xuất bản sách của hắn nữa.

Cuối cùng, hắn cũng có một quyển sách để đời. Quyển sách được giới phê bình văn học khen nức nở. Nhưng kì lạ là hắn chưa đặt tên cho quyển sách đó. Phóng viên văn nghệ của một tờ báo địa phương đến phỏng vấn hắn:

- Phóng viên: Ông đã có một tác phẩm tuyệt vời. Tác phẩm của ông là tác phẩm bán chạy nhất trên thị trường trong mấy tháng qua.

- Hắn: À há…

- Phóng viên: Công chúng rất thích tác phẩm của ông, đặc biệt là những đoạn tả cảnh. Ông đã vẽ trong đầu chúng tôi những bức tranh vô cùng nghệ thuật.

- Hắn: À há…

- Phóng viên: Riêng bản thân tôi thì tôi thích nhất là những đoạn ông miêu tả cô gái. Ông mô tả rất chi tiết mông và ngực cô ta.

- Hắn: À há…

- Phóng viên: Thưa, ông dự định đặt tên cho tác phẩm của mình là gì?

- Hắn: Nghệ thuật thủ dâm.

13/11/2010
Hồ Quốc Nam

Thứ Sáu, 12 tháng 11, 2010

Truyện cực ngắn số 1: Dọn phòng

Hắn dọn phòng. Những ghi chép và mớ sách cũ, cái nào không còn xài nữa thì đem vứt đi hết. Lâu lâu, hắn lại thấy mình nằm trong cái đống ấy... đang thoi thóp.

12/10/2010
Hồ Quốc Nam

Thứ Bảy, 6 tháng 11, 2010

PHÉP MẦU

Năm Sally lên tám tuổi, trong một lần tình cờ, cô bé đã nghe cha và mẹ nói về bệnh tình của em trai mình, cậu bé Goergi. Cậu bé bệnh rất nặng, cha và mẹ Sally đã làm mọi cách có thể để cứu sinh mạng cậu. Chỉ có một ca phẫu thuật hết sức đắt đỏ mới có hi vọng cứu sống sinh mạng của Goergi. Nhưng khả năng tài chính của gia đình Sally không cho phép điều đó. Một hôm, Sally nghe cha của cô thì thầm trong tuyệt vọng, “Chỉ có phép màu bây giờ mới cứu được Georgi.”

Sally vào phòng ngủ của mình, đến một nơi hết sức kín đáo lấy ra một chú heo đất. Cô bé lôi tất cả số tiền lẻ của mình đã dành dụm bấy lâu nay đặt lên sàn nhà và bắt đầu đếm một cách cẩn thận. Tất cả ba lần. Chắc chắn tổng số tiền mà Sally đếm sẽ không thể nào sai. Cầm số tiền trên tay, khoác chiếc khăn ấm trùm đầu lên người, cô bé lao ra khỏi nhà và đến một hiệu thuốc tại một góc phố.

Cô bé kiên nhẫn chờ người dược sĩ chú ý đến mình. Nhưng có lẽ ông ta đang quá bận khi đang nói chuyện với một người đàn ông khác để có thể bị làm phiền bởi một cô bé tám tuổi. Sally dùng hai chân chà chà lên nhau để gây tiếng động. Cô bé cố tình ho lên một tiếng. Tất cả đều vô dụng. Cô bé trút mạnh một phần tư số tiền của mình lên bàn. Cuối cùng cô cũng được chú ý: “Cháu muốn gì?” vị dược sĩ hỏi cô bé với một giọng ra vẻ khó chịu. “Tôi đang nói chuyện với một đồng nghiệp của tôi.”, ông ta tiếp tục.

“Cháu muốn nói về em trai của cháu,” Sally trả lời với một giọng khó chịu cũng không kém. “Em cháu đang bị bệnh… và cháu muốn mua một PHÉP MẦU.”

“Tôi xin cô đấy, cô bé ạ,” vị dược sĩ trả lời.

“Cha cháu nói chỉ có PHÉP MẦU mới cứu được em trai cháu… vậy một PHÉP MẦU tốn hết bao nhiêu tiền?”

“Chúng tôi không bán PHÉP MẦU ở đây, cô bé à. Tôi không thể giúp cô đâu.”

“Nhưng cháu có tiền để trả cho nó. Chỉ cần ông nói cho cháu biết là nó tốn bao nhiêu.”

Người đàn ông còn lại nãy giờ im lặng lắng nghe câu chuyện của Sally và ông bạn dược sĩ của mình. Rồi ông ta tiến gần đến Sally, cuối người xuống và hỏi: “Vậy em trai của cháu cần loại PHÉP MẦU nào?”

“Cháu không biết,” Sally trả lời. Một giọt nước mắt bắt đầu chảy dài trên má cô bé. “Cháu chỉ biết là em trai cháu đang bệnh rất nặng và nó cần một ca phẫu thuật. Nhưng cha mẹ của cháu không thể chi trả số viện phí quá lớn đó… nên cháu đang dùng số tiền của cháu có.”

“Vậy cháu có bao nhiêu?” người đàn ông hỏi.

“Cháu có một đô la và 11 xu,” Sally trả lời một cách đầy tự hào. “Và đó là tất cả số tiền mà cháu dành dụm từ trước đến giờ.”

“Ồ, thật là trùng hợp,” người đàn ông cười. “Một đô la và 11 xu… đó chính là giá của một PHÉP MẦU để cứu mạng sống em trai cháu.” Một tay người đàn ông nhận lấy số tiền của cô bé, tay còn lại ông nắm lấy tay cô bé và nói, “Hãy đưa ta đến nhà cháu. Ta muốn gặp em trai cháu và ba mẹ của cháu.”

Người đàn ông ấy chính là Tiến sĩ Carlton Armstrong, một nhà phẫu thuật danh tiếng, có chuyên môn sâu sắc về chứng bệnh của Georgi. Ca phẫu thuật đã thành công mà không phải trả một khoản chi phí nào và không lâu sau đó, Georgi đã khỏe hẳn và có thể trở về nhà.

Cha và mẹ Sally hết sức hạnh phúc khi nói đến những chuỗi sự kiện liên tiếp đã giúp cứu sống đứa con trai bé nhỏ của mình. “Ca phẫu thuật,” mẹ Sally thì thầm, “Nó chính là một phép mầu. Mẹ tự hỏi không biết là nó đã tốn hết bao nhiêu?”

Sally mĩm cười với chính mình. Sally biết chính xác PHÉP MẦU đó tốn bao nhiêu. Tất cả là một đô la và 11 xu… cộng thêm LÒNG TIN của một cô bé.

(dịch)
Hồ Quốc Nam

A MIRACLE

Sally was only eight years old when she heard Mommy and Daddy talking about her little brother, Georgi. He was very sick and they had done everything they could afford to save his life. Only a very expensive surgery could help him now . . . and that was out of the financial question. She heard Daddy say it with a whispered desperation, "Only a miracle can save him now."

Sally went to her bedroom and pulled her piggy bank from its hiding place in the closet. She shook all the change out on the floor and counted it carefully. Three times. The total had to be exactly perfect. No chance here for mistakes. Tying the coins up in a cold-weather-kerchief, she slipped out of the apartment and made her way to the corner drug store. She waited patiently for the pharmacist to give her attention... but he was too busy talking to another man to be bothered by an eight-year-old. Sally twisted her feet to make a scuffing noise. She cleared her throat. No good. Finally she took a quarter from its hiding place and banged it on the glass counter. That did it! "And what do you want?" the pharmacist asked in an annoyed tone of voice. "I'm talking to my brother."

"Well, I want to talk to you about my brother," Sally answered back in the same annoyed tone. "He's sick . . . and I want to buy a miracle."

"I beg your pardon," said the pharmacist.

"My Daddy says only a miracle can save him now . . . so how much does a miracle cost?"

"We don't sell miracles here, little girl. I can't help you."

"Listen, I have the money to pay for it. Just tell me how much it costs."

The well-dressed man stooped down and asked, "What kind of a miracle does your brother need?"

"I don't know," Sally answered. A tear started down her cheek. "I just know he's really sick and Mommy says he needs an operation. But my folks can't pay for it… so I have my money."

"How much do you have?" asked the well-dressed man.

"A dollar and eleven cents," Sally answered proudly. "And it's all the money I have in the world."

"Well, what a coincidence," smiled the well-dressed man. "A dollar and eleven cents . . . the exact price of a miracle to save a little brother." He took her money in one hand and with the other hand he grasped her mitten and said "Take me to where you live. I want to see your brother and meet your parents."

That well-dressed man was Dr. Carlton Armstrong, renowned surgeon… specializing in solving Georgi's malady. The operation was completed without charge and it wasn't long until Georgi was home again and doing well.

Mommy and Daddy were happily talking about the chain of events that had led them to this place. "That surgery," Mommy whispered. "It's like a miracle. I wonder how much it would have cost?"

Sally smiled to herself. She knew exactly how much a miracle cost... one dollar and eleven cents... plus the faith of a little child.

Author Unknown

Sự hèn hạ

Hai giờ sáng, hắn ngồi một mình. Cái thú văn nghệ sĩ lại nổi lên trong hắn. Hắn lật một cuốn sách ra đọc được những dòng sau đây: “Hèn hạ là một căn bệnh kì lạ. Một khi ai đã mắc phải nó rồi thì suốt đời nó sẽ đi theo người đó mãi mãi. Chưa có vị thầy thuốc nào thống kê có bao nhiêu người chết vì căn bệnh hiểm ác này. Cũng chưa có ai đưa ra một lộ trình điều trị hiệu quả. Hèn hạ cũng như máu và thịt. Nó đi theo con người ta cả một đời. Khi ta chết, máu và thịt về với các bụi, nhưng Hèn hạ thì vẫn tồn tại đời này qua đời khác, kiếp này qua kiếp khác, mãi mãi với thời gian.”

Vớ vẩn! Có lẽ Y học không phải là sở thích của hắn. Hắn, một kẻ yêu văn chương. Trong Văn chương hắn có thể tìm thấy được chính hắn ở trong đó. Hắn vơ vội lấy mấy quyển sách trên kệ sách. Đây là số ít trong số hàng trăm cuốn sách mà hắn đã từng đọc. Hắn muốn tìm lại mình. Hắn chụp lấy cuốn này lật nhanh, nhanh, thật nhanh rồi đến cuốn khác. Hắn mong tìm lại được chính mình. Mệt mỏi, hắn dựa vào tường, mặt hốc hác, bổng dưng mắt hắn sáng lên. Hắn chụp nhanh lấy một quyển sách, mở nhanh trang đầu tiên, hai chữ đầu tiên to tướng in ngay trên bìa ba của quyển sách “HÈN HẠ”. Hắn vui đến sắp điên. Hắn đã tìm được chính hắn trong quyển sách.

06/10/2010
Hồ Quốc Nam

Thứ Sáu, 5 tháng 11, 2010

Môn “Khai thác thông tin trên Internet” quan trọng tới mức nào?

(Note này gửi đến thầy Thông)

Dear thầy!

Hôm trước trong một tiết học, em có nghe thầy “hù dọa” là sẽ bỏ môn “Khai thác thông tin trên Internet” hay cắt ngắn nó lại, đưa nó vào một học phần để học chung với một học phần khác tạo thành một môn học mới. Nghe xong em đau xót dễ sợ.

Nay em viết note này để đưa ra các suy nghĩ của mình nhằm thuyết phục thầy giữ lại môn học này (thậm chí chúng ta cần phải chăm chút nó kĩ hơn một chút xíu nữa) như sau:

1. Sau khi chứng kiến một SV BCK07 (nhân vật xin được giấu tên) (em nghĩ là đa số) không biết cách tìm một bài báo trên mạng có tựa đề là ABC đăng trên báo giấy DEF vào ngày XYZ. SV đó phải vào trực tiếp trang điện tử của báo DEF đó và tìm (một cách thủ công không thể tưởng tượng được) bài báo ABC đó!

Hơn một thanh công cụ tìm kiếm, Google là một cỗ máy tìm kiếm thật sự
 
2. Nếu SV (mà sau này là các nhà báo) đi tác nghiệp ở nước ngoài, thì hiểu biết về các thanh công cụ tìm kiếm là vô cùng bổ ích. Giả sử ở một quốc gia mà họ dùng một thanh công cụ tìm kiếm khác không phải là những thứ mà chúng ta thường hay đang dùng chẳng hạn. Lúc đó, sinh viên cần hiểu được những cái bên trong của cỗ máy tìm kiếm đó: Ai đang điều khiển cỗ máy này? Tại sao nó đưa ra các kết quả này mà không phải là các kết quả khác? Các yếu tố nào đang tác động đến việc sắp xếp các kết quả này? Các kết quả bạn đang thấy được sắp xếp như thế nào? Việc sắp xếp theo kiểu này đang làm lợi (làm hại) cho những ai?...

3. Phối kiểm thông tin và đọc (nghe, nhìn) các loại tài liệu đặc biệt (không phải là dạng text thông thường) là công việc quan trọng của nghề làm báo. Em chưa có khảo sát chính thức, nhưng biết là có rất nhiều SV BC (thậm chí cả nhà báo) không biết cách tìm lại một bài báo nói về một sự kiện được đăng trên một trang điện tử và đã bị xóa. Hay cách tìm một video, một bài hát, một đoạn phát biểu của một nhân vật quan trọng đã được đưa lên trên mạng.

4. Google không phải là một công cụ tìm kiếm thông thường mà nó là một cỗ máy tìm kiếm. Ai dám chắc chúng ta đã hiểu hết về Google? Trong khi đó, hầu hết tất cả các máy tính đều để trang Google, Yahoo, Bing làm trang chủ. Nếu hiểu sai về công dụng và cách thức hoạt động của một cỗ máy tìm kiếm thì có hại nhiều hơn có lợi.

Em chúc thầy có hai ngày cuối tuần ở Vũng Tàu thật vui vẻ!

Hồ Quốc Nam (BCK07)

05/11/2010
Hồ Quốc Nam