Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Năm, 29 tháng 11, 2012

Viết cho em mùa Thu

LTS: Có những sáng chạy xe trong lòng thành phố, tình cờ một cơn gió nhẹ thổi qua, từng chiếc lá vàng từ những hàng cây bên vệ đường rơi lạo xạo, tôi thấy lòng mình xúc động đến lạ thường:

Anh đã thấy
Xuyên qua từng kẽ lá
Giữa vòm trời xanh
Điểm lên những sắc vàng

Một tiếng lá
Rơi trong lòng thành phố
Ơi mùa Thu
Em đã đến rồi chăng?

Nhặt chiếc lá
Anh ép vào trang vở
Tự nhủ lòng
Đã ôm trọn mùa Thu


Sài Gòn, Thu, Nhâm thìn - 2012
29/11/2012
Hồ Quốc Nam
http://hoquocnam.blogspot.com

Thứ Năm, 15 tháng 11, 2012

Thăm anh Dương trong bệnh viện

Thăm anh Dương trong bệnh viện. Lúc này có quá nhiều người bệnh. Trong vòng vài tháng trở lại đây mình đã đến tổng cộng 6 cái bệnh viện khác nhau để thăm 6 người khác nhau với 6 căn bệnh khác nhau. Có người bệnh nặng, có người bệnh nhẹ. Nhưng đại khái là hầu hết đều ở ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Chưa bao giờ mình cảm nhận sự sống mỏng manh và dễ bị cái chết chiếm đoạt như lúc này!

Đi nhiều bệnh viện quá, thành ra cũng không nhớ nỗi hết tên các bệnh viện mình vừa đến. Tự nhiên thấy Dương nằm đó mình lại thấy cô đơn. Không biết có đúng không? Vậy là cô đơn đối với em có nghĩa gì hả anh? Cũng không biết! Chỉ biết rằng hình như nó luôn tồn tại trong em và chờ có cơ hội là lại hiện ra, thân thiện như bạn bè lâu ngày gặp lại.

Một bài hát tặng cho anh. Mong rằng những người thật sự quan tâm tới anh họ sẽ đến thăm anh. Để một phần anh đỡ cảm thấy cô đơn. Hay nỗi cô đơn đó chỉ là do em cảm nhận từ anh? Hay từ em?


Vài lời em viết cho anh trên Facebook:

Anh Nguyễn Nam Dương hiện đang một mình, một giường bệnh tại phòng 16, Khoa Nhiễm D, Bệnh viện Bệnh Nhiệt Đới, Quận 5, TP.HCM. Gần 30 tuổi đầu, lăn lộn từ đài truyền hình tỉnh đến đây, cũng đẹp trai, vui tính, quan trọng hơn nữa lại còn độc thân, và đặc biệt là rất tốt bụng, thế nhưng khi nhập viện thì lại một thân, một mình mấy ngày hôm nay. Tặng cho anh một bài hát cho cái "bạc" của anh! Tự nhiên nhìn anh nằm một mình trong viện mà em thấy cô đơn quá! Cái cô đơn của kẻ đã từ từ hiểu được sự cô đơn trong đám đông nó tàn nhẫn như thế nào! - Không biết có hiểu không? Cũng không chắc lắm! Đời còn nhiều đắng cay may mắn chưa được trải qua, nhưng ơn của tạo hóa, đắng cay của số phận cũng nếm được kha khá rồi! Hi vọng anh chóng khỏe để tiếp tục chiến đấu để lại rồi cuối cùng lại nằm xuống anh nhé! 

15.11.2012
Hồ Quốc Nam

Thứ Sáu, 9 tháng 11, 2012

Ôn bài lịch sử: Bầu cử tổng thống Mỹ năm 2008


Không khó để bạn nhận ra những người trong ảnh là ai!

Bốn năm rồi, đã bốn năm trôi qua kể từ ngày Jonh McCain và Barack Obama kết thúc chặn tranh cử lịch sử của nước Mỹ, của người Mỹ gốc Phi. Đến hôm nay, hơi nóng từ cuộc bầu cử vẫn còn quanh quẩn. Một lần nữa, đại diện Đảng Cộng hòa lại tiếp tục khuất phục trước Obama, Tổng thống gốc Phi đầu tiên của nước Mỹ, Tổng thống của người Mỹ gốc Phi.

Thật xúc động khi được chứng kiến khí thế của những người ủng hộ ông Barack Obama trong đêm ông đọc diễn văn chiến thắng bốn năm về trước. Thật khâm phục tinh thần của người cựu binh Jonh McCain trong diễn văn thú nhận thất bại trong đợt tranh cử Tổng thống Hoa Kỳ của mình. Cả ông Obama và McCain đều xứng đáng là người đứng đầu nước Mỹ, người đại diện các công dân Hoa Kỳ lèo lái con thuyền Hợp chủng quốc đến bến bờ mới của lịch sử.

Hai bài diễn văn của người chiến thắng và của người thất bại đều để lại trong tôi những xúc động sâu sắc:

Obama's Victory Speech - Election Results 2008.

http://elections.nytimes.com/2008/results/president/speeches/obama-victory-speech.html

McCain: Concession Speech - Election Results 2008.

http://elections.nytimes.com/2008/results/president/speeches/mccain-concession-speech.html

09.11.2012
Hồ Quốc Nam
http://hoquocnam.blogspot.com

Thứ Tư, 7 tháng 11, 2012

Diễn văn mừng tái đắc cử của ngài Obama

LTS: Bầu cử Tổng thống Hợp chủng quốc Hoa Kỳ năm 2012 đã kết thúc. Chiến thắng thuộc về ông Obama, đứa con rơi của nước Mỹ. Ngài Obama đã có diễn văn mừng thành công vĩ đại của mình ở Chicago, thành phố lớn thứ ba Hoa Kỳ nằm về phía Đông Bắc nước Mỹ. Chiến thắng của ông Obama có tính chất lịch sử đối với Đảng Dân chủ. Đây là lần thứ hai một ứng viên tổng thống Đảng Dân chủ đắc cử nhiệm kỳ tổng thống thứ hai. Người đầu tiên làm được điều này là Cựu tổng thống Bill Clinton.

Chúc mừng ông Obama, chúc mừng nước Mỹ một lần nữa đã tìm được "người làm thuê vĩ đại" để giúp Hợp chủng quốc đi theo con đường của mình trong bốn năm kế tiếp.

Xem bản có video clip tại đây!

Barack Obama's victory speech – full text

US president addresses supporters in Chicago after decisively winning a second term.

At a rally on Wednesday in his hometown of Chicago, Barack Obama delivers a victory speech.

Thank you. Thank you. Thank you so much. (Sustained cheers, applause.)

Tonight, more than 200 years after a former colony won the right to determine its own destiny, the task of perfecting our union moves forward. (Cheers, applause.)

It moves forward because of you. It moves forward because you reaffirmed the spirit that has triumphed over war and depression, the spirit that has lifted this country from the depths of despair to the great heights of hope, the belief that while each of us will pursue our own individual dreams, we are an American family, and we rise or fall together as one nation and as one people. (Cheers, applause.)

Tonight, in this election, you, the American people, reminded us that while our road has been hard, while our journey has been long, we have picked ourselves up, we have fought our way back, and we know in our hearts that for the United States of America, the best is yet to come.

(Cheers, applause.) I want to thank every American who participated in this election. (Cheers, applause.) Whether you voted for the very first time (cheers) or waited in line for a very long time (cheers) – by the way, we have to fix that – (cheers, applause) – whether you pounded the pavement or picked up the phone (cheers, applause), whether you held an Obama sign or a Romney sign, you made your voice heard and you made a difference. (Cheers, applause.)

I just spoke with Governor Romney and I congratulated him and Paul Ryan on a hard-fought campaign. (Cheers, applause.) We may have battled fiercely, but it's only because we love this country deeply and we care so strongly about its future. From George to Lenore to their son Mitt, the Romney family has chosen to give back to America through public service. And that is a legacy that we honour and applaud tonight. (Cheers, applause.) In the weeks ahead, I also look forward to sitting down with Governor Romney to talk about where we can work together to move this country forward.

(Cheers, applause.)

I want to thank my friend and partner of the last four years, America's happy warrior, the best vice-president anybody could ever hope for, Joe Biden. (Cheers, applause.)

And I wouldn't be the man I am today without the woman who agreed to marry me 20 years ago. (Cheers, applause.) Let me say this publicly. Michelle, I have never loved you more. (Cheers, applause.) I have never been prouder to watch the rest of America fall in love with you too as our nation's first lady. (Cheers, applause.)

Sasha and Malia – (cheers, applause) – before our very eyes, you're growing up to become two strong, smart, beautiful young women, just like your mom. (Cheers, applause.) And I am so proud of you guys. But I will say that, for now, one dog's probably enough. (Laughter.)

To the best campaign team and volunteers in the history of politics – (cheers, applause) – the best – the best ever – (cheers, applause) – some of you were new this time around, and some of you have been at my side since the very beginning.

(Cheers, applause.) But all of you are family. No matter what you do or where you go from here, you will carry the memory of the history we made together. (Cheers, applause.) And you will have the lifelong appreciation of a grateful president. Thank you for believing all the way – (cheers, applause) – to every hill, to every valley. (Cheers, applause.) You lifted me up the whole day, and I will always be grateful for everything that you've done and all the incredible work that you've put in. (Cheers, applause.)

I know that political campaigns can sometimes seem small, even silly. And that provides plenty of fodder for the cynics who tell us that politics is nothing more than a contest of egos or the domain of special interests. But if you ever get the chance to talk to folks who turned out at our rallies and crowded along a rope line in a high school gym or – or saw folks working late at a campaign office in some tiny county far away from home, you'll discover something else.

You'll hear the determination in the voice of a young field organiser who's working his way through college and wants to make sure every child has that same opportunity. (Cheers, applause.) You'll hear the pride in the voice of a volunteer who's going door to door because her brother was finally hired when the local auto plant added another shift. (Cheers, applause.)

You'll hear the deep patriotism in the voice of a military spouse who's working the phones late at night to make sure that no one who fights for this country ever has to fight for a job or a roof over their head when they come home. (Cheers, applause.)

That's why we do this. That's what politics can be. That's why elections matter. It's not small, it's big. It's important. Democracy in a nation of 300 million can be noisy and messy and complicated. We have our own opinions. Each of us has deeply held beliefs. And when we go through tough times, when we make big decisions as a country, it necessarily stirs passions, stirs up controversy. That won't change after tonight. And it shouldn't. These arguments we have are a mark of our liberty, and we can never forget that as we speak, people in distant nations are risking their lives right now just for a chance to argue about the issues that matter – (cheers, applause) – the chance to cast their ballots like we did today.

But despite all our differences, most of us share certain hopes for America's future.

We want our kids to grow up in a country where they have access to the best schools and the best teachers – (cheers, applause) – a country that lives up to its legacy as the global leader in technology and discovery and innovation – (scattered cheers, applause) – with all of the good jobs and new businesses that follow.

We want our children to live in an America that isn't burdened by debt, that isn't weakened up by inequality, that isn't threatened by the destructive power of a warming planet. (Cheers, applause.)

We want to pass on a country that's safe and respected and admired around the world, a nation that is defended by the strongest military on Earth and the best troops this – this world has ever known – (cheers, applause) – but also a country that moves with confidence beyond this time of war to shape a peace that is built on the promise of freedom and dignity for every human being.

We believe in a generous America, in a compassionate America, in a tolerant America open to the dreams of an immigrant's daughter who studies in our schools and pledges to our flag – (cheers, applause) – to the young boy on the south side of Chicago who sees a life beyond the nearest street corner – (cheers, applause) – to the furniture worker's child in North Carolina who wants to become a doctor or a scientist, an engineer or an entrepreneur, a diplomat or even a president.

That's the – (cheers, applause) – that's the future we hope for.

(Cheers, applause.) That's the vision we share. That's where we need to go – forward. (Cheers, applause.) That's where we need to go. (Cheers, applause.)

Now, we will disagree, sometimes fiercely, about how to get there. As it has for more than two centuries, progress will come in fits and starts. It's not always a straight line. It's not always a smooth path. By itself, the recognition that we have common hopes and dreams won't end all the gridlock, resolve all our problems or substitute for the painstaking work of building consensus and making the difficult compromises needed to move this country forward.

But that common bond is where we must begin. Our economy is recovering. A decade of war is ending. (Cheers, applause.) A long campaign is now over. (Cheers, applause.) And whether I earned your vote or not, I have listened to you. I have learned from you. And you've made me a better president. And with your stories and your struggles, I return to the White House more determined and more inspired than ever about the work there is to do and the future that lies ahead. (Cheers, applause.)

Tonight you voted for action, not politics as usual. (Cheers, applause.) You elected us to focus on your jobs, not ours.

And in the coming weeks and months, I am looking forward to reaching out and working with leaders of both parties to meet the challenges we can only solve together – reducing our deficit, reforming our tax code, fixing our immigration system, freeing ourselves from foreign oil. We've got more work to do. (Cheers, applause.)

But that doesn't mean your work is done. The role of citizens in our democracy does not end with your vote. America's never been about what can be done for us; it's about what can be done by us together, through the hard and frustrating but necessary work of self-government. (Cheers, applause.) That's the principle we were founded on.

This country has more wealth than any nation, but that's not what makes us rich. We have the most powerful military in history, but that's not what makes us strong. Our university, our culture are all the envy of the world, but that's not what keeps the world coming to our shores. What makes America exceptional are the bonds that hold together the most diverse nation on Earth, the belief that our destiny is shared – (cheers, applause) – that this country only works when we accept certain obligations to one another and to future generations, so that the freedom which so many Americans have fought for and died for come with responsibilities as well as rights, and among those are love and charity and duty and patriotism. That's what makes America great. (Cheers, applause.)

I am hopeful tonight because I have seen this spirit at work in America. I've seen it in the family business whose owners would rather cut their own pay than lay off their neighbours and in the workers who would rather cut back their hours than see a friend lose a job. I've seen it in the soldiers who re-enlist after losing a limb and in those Seals who charged up the stairs into darkness and danger because they knew there was a buddy behind them watching their back. (Cheers, applause.) I've seen it on the shores of New Jersey and New York, where leaders from every party and level of government have swept aside their differences to help a community rebuild from the wreckage of a terrible storm. (Cheers, applause.)

And I saw it just the other day in Mentor, Ohio, where a father told the story of his eight-year-old daughter whose long battle with leukaemia nearly cost their family everything had it not been for healthcare reform passing just a few months before the insurance company was about to stop paying for her care. (Cheers, applause.) I had an opportunity to not just talk to the father but meet this incredible daughter of his. And when he spoke to the crowd, listening to that father's story, every parent in that room had tears in their eyes because we knew that little girl could be our own.

And I know that every American wants her future to be just as bright. That's who we are. That's the country I'm so proud to lead as your president. (Cheers, applause.)

And tonight, despite all the hardship we've been through, despite all the frustrations of Washington, I've never been more hopeful about our future. (Cheers, applause.) I have never been more hopeful about America. And I ask you to sustain that hope.

[Audience member: "We got your back, Mr President!"]

I'm not talking about blind optimism, the kind of hope that just ignores the enormity of the tasks ahead or the road blocks that stand in our path. I'm not talking about the wishful idealism that allows us to just sit on the sidelines or shirk from a fight. I have always believed that hope is that stubborn thing inside us that insists, despite all the evidence to the contrary, that something better awaits us so long as we have the courage to keep reaching, to keep working, to keep fighting. (Cheers, applause.)

America, I believe we can build on the progress we've made and continue to fight for new jobs and new opportunities and new security for the middle class. I believe we can keep the promise of our founding, the idea that if you're willing to work hard, it doesn't matter who you are or where you come from or what you look like or where you love. It doesn't matter whether you're black or white or Hispanic or Asian or Native American or young or old or rich or poor, abled, disabled, gay or straight. (Cheers, applause.) You can make it here in America if you're willing to try.

(Cheers, applause.)

I believe we can seize this future together because we are not as divided as our politics suggests. We're not as cynical as the pundits believe. We are greater than the sum of our individual ambitions and we remain more than a collection of red states and blue states. We are, and forever will be, the United States of America. (Cheers, applause.)

And together, with your help and God's grace, we will continue our journey forward and remind the world just why it is that we live in the greatest nation on earth. (Cheers, applause.) Thank you, America. (Cheers, applause.) God bless you. God bless these United States. (Cheers, applause.)

07.11.2012
Hồ Quốc Nam

Kỷ niệm một năm ngày ra trường

LTS: Mới đây mà đã một năm rồi kể từ ngày nhận bằng tốt nghiệp đại học. Nhìn lại một năm qua, thời gian lăn lộn cũng nhiều. Kể ra cũng có nhiều điều thú vị, nhiều gương mặt để nhớ, nhiều chuyện làm được và cũng còn nhiều điều để hối tiếc. Nhân kỷ niệm một năm ngày tốt nghiệp, tổng hợp lại các bài viết trên web của Khoa Báo chí, trường Nhân văn TP.HCM viết về lớp tôi nhân ngày nhận bằng.

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

BCK07 bay lên!

Thứ Bảy, 5/11/2011, 23:01

(BC&TT) – Hơn 100 tân cử nhân của lớp báo chí khóa 2007-2011 đã thật sự “Bay lên” trong bầu không khí cảm động và ấm áp của buổi lễ trưởng thành vào sáng 5/11. Hành trình của họ đã để lại những ấn tượng thật sự sâu sắc trong lòng nhau, và trong lòng mọi người.

 
Phút chia sẻ thật lòng của hai giáo viên chủ nhiệm

Những giai điệu tha thiết của ca khúc “Về ăn cơm” và “Ngày xưa ơi” do chính các nhóm nhạc “cây nhà lá vườn” của K07 thể hiện đã mở đầu cho chuyến hành trình tìm về những khoảnh khắc tuyệt vời mà tập thể K07 đã vun đắp cùng nhau trong suốt 4 năm của giảng đường đại học.

Kí ức những chuyến đi

Trong hành trình của những thành viên lớp BCK07, không thể thiếu những kỉ niệm một thời của họ trong các chuyến đi.

Kỉ niệm từ những chuyến thực tập ở Tiền Giang, Chiến Khu D cho đến những chuyến dã ngoại về Long Hải, Tây Ninh, Giang Điền lần lượt được xuất hiện, như nhắc nhớ một thời sinh viên sôi nổi, nhiệt huyết.

Nhiều câu chuyện đến bây giờ mới được bật mí. Là câu chuyện về cô bạn Quỳnh Ngọc lơ phải lòng anh hướng dẫn viên ở Chiến khu D đã làm cả lớp một phen điên đảo và hú hồn vì tưởng đâu cô nàng sẽ ở luôn lại đó. Hay như phút xuất thần của cô bạn Thu Thanh ở Nghĩa trang Hạnh phúc (tỉnh Tiền Giang), đang ngủ bỗng nhiên nói mớ và gọi thất thanh: “Triều ơi quăng cho tui cái mền”.

Chỉ trong vài phút, tất cả kí ức ấy được tái hiện sống động và gần gũi đến lạ thường.

Thầy Huỳnh Văn Thông: "K07 là nguồn cảm hứng tuyệt vời!"

BCK07 là nguồn cảm hứng tuyệt vời!

Khi nhắc đến K07, cô giáo chủ nhiệm Nguyễn Hoàng Vy lựa chọn 3 tính từ “ Hiền, quậy, thông minh”. Riêng thầy Phạm Duy Phúc thì đã nhắn nhủ rất chân tình: “Tôi đã từng đánh giá sai lầm về khả năng của các bạn. Chỉ sau kì thực tập quá xuất sắc, tôi mới nhận ra điều đó. Tôi mong các bạn bay lên, giữ vững ước mơ của mình, dù có gặp sự cố thì vẫn giữ niềm tin, bảo vệ sự thật”.

“BCK07 là nguồn cảm hứng tuyệt vời cho khoa Báo chí & Truyền thông”. Đó là những lời mà thầy Huỳnh Văn Thông đã ưu ái dành tặng cho BCK07 sau bốn năm theo dõi bước trưởng thành của các bạn.

Không chỉ riêng thầy Thông mà các giảng viên, các anh chị khóa trước và cả những đàn em cũng đã nói về BCK07 bằng những tính từ dễ thương nhất: năng động, sáng tạo, giỏi giang, thân thiện, thông minh, vui tính, “khùng”…và rất đoàn kết.

Có lẽ đó là yếu tố quan trọng nhất để làm nên tập thể k07 ấn tượng của khoa Báo chí – Truyền thông.

“Cuộc sống không phải là bãi đáp, không phải là phi trường của những chuyến bay, cuộc sống là những đường chân trời, vì thế tôi mong các bạn hãy đốt cháy năng lượng và tri thức để bay xa đến những chân trời của riêng mình”, thầy Huỳnh Văn Thông gửi gắm. Câu nói không chỉ dành riêng cho sinh viên BCK07 mà còn là bài học quý báu cho các thế hệ sinh viên báo chí.

Bước lên chuyến tàu, và bay lên


Vỡ òa - Ảnh: Cẩm Bình

Cuối cùng thì giây phút quan trọng nhất của buổi lễ: Nghi thức trưởng thành cũng đã đến. Kết thúc thời sinh viên với bao nhiêu nỗ lực, bao nhiêu tình cảm và trải nghiệm, giờ đây các thành viên BCK07 đã được khoác lên mình chiếc áo cử nhân và nắm trong tay chiếc vé để “bay lên” từ giảng đường đại học.

Các hành khách đã được nhận “tấm vé” để bước lên chuyến tàu từ chính những giảng viên – những người đã chắp cánh cho những khát khao và hoài bão của mình.

Niềm vui, những giọt nước mắt và cả sự luyến tiếc hiện rõ trên từng gương mặt của hành khách khi bước chân lên tàu. Mỗi cái tên được xướng lên lại mang một cá tính rất riêng. Họ đã hội tụ về đây để làm nên một BCK07 muôn màu muôn vẻ.

Mọi cảm xúc đã vỡ òa trong giây phút tất cả những tân cử nhân cùng tiến lên sân khấu hòa chung vào ca khúc “Tạm biệt”. Rồi khi những chiếc nón được tung lên cao, tiếng hô to vang khắp Hội trường, các hành khách của BCk07 đã sẵn sàng và vững vàng “bay lên” từ ngôi nhà Báo chí -Truyền thông ra bầu trời cuộc sống.

THÚY AN – HỒNG NHUNG

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Những khoảnh khắc trưởng thành

Thứ Bảy, 5/11/2011, 17:52

(BC&TT) – Lễ tốt nghiệp của lớp BCK07 để lại trong lòng mọi người một ấn tượng sâu sắc về một thế hệ sinh viên báo chí năng động và đầy tài năng. Hãy cùng nhìn lại những khoảnh khắc khó quên của các tân cử nhân trong buổi lễ: những khoảnh khắc trưởng thành.


Cùng lưu lại những hình ảnh của mình trong màu áo cử nhân


Lễ tốt nghiệp là nơi các thành viên trong lớp thể hiện những khả năng tiềm ẩn của mình, như Đình Khánh – Thu Thanh tỏa sáng với vai trò MC…

... hay"Hạt bụi" Hoài Nhân gây bất ngờ với một hình tượng hoàn toàn khác khi thể hiện ca khúc "Ngày xưa ơi"

… hay”Hạt bụi” Hoài Nhân gây bất ngờ với một hình tượng hoàn toàn khác khi thể hiện ca khúc “Ngày xưa ơi”


Đại diện sinh viên BCK07, Nguyễn Khắc Huy: “Mình thực sự tự hào khi là thành viên của gia đình Báo chí”






Tri ân những người dẫn đường



Rạng ngời niềm tự hào khi trở thành tân cử nhân



Bồi hồi khi cùng nhau ôn lại những kỉ niệm của 4 năm giảng đường 


Hạnh phúc trong "nghi lễ trưởng thành"

  
Những cảm xúc phút chia tay


Những giọt nước mắt xúc động của Nguyễn Hải Triều - một trong những sinh viên nổi bật trong hoạt động phong trào của khóa 2007


BCK07 chắc chắn sẽ bay thật cao, thật xa!

CẨM BÌNH – TRƯỜNG THI thực hiện

-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Rực rỡ Lễ trưởng thành BCK07

Thứ Bảy, 5/11/2011, 12:22

Lễ trưởng thành với chủ đề “Bay lên” của lớp BCK07 đã diễn ra sáng nay, ngày 5/11 tại Hội trường D trong không khí ấm áp và đậm chất báo chí.

Tập thể BCK07 đã cùng nhau ôn lại những kỉ niệm của lớp trong suốt 4 năm là sinh viên với hai phần “Kí ức những chuyến đi” và “Kí ức giảng đường”. Từng kỉ niệm, từng gương mặt đã được xuất hiện đầy ấn tượng, tạo cho hội trường những cảm xúc thú vị.

Thầy Huỳnh Văn Thông – trưởng khoa Báo chí & Truyền thông chia sẻ trong buổi lễ: ” Với tôi, tất cả các sinh viên khóa K07 luôn là nguồn cảm hứng rất đặc biệt cho khoa Báo chí & Truyền thông. Tôi mong các bạn hãy đốt cháy năng lượng và tri thức của mình để bay xa đến những chân trời của riêng mình”.

Đại diện sinh viên lớp BCK07, bạn Nguyễn Khắc Huy chia sẻ chân thành: ” Mình muốn gửi lời tri ân đến các thầy cô và lời cảm ơn đến mọi người đã đồng hành, giúp đỡ mình trong thời gian học tập vừa qua. Mình thực sự tự hào khi là một thành viên của gia đình báo chí”.

Buổi lễ trưởng thành đã khẳng định sự vững vàng của thế hệ sinh viên Báo chí khóa 2007 – 2011. Hơn 100 sinh viên đã cầm trên tay tấm bằng cử nhân, tự tin mở ra cho mình một chặng đường mới.

Một số hình ảnh trong buổi lễ:


Dư Nhật Đăng - lớp trưởng lớp BCK07 và khoảnh khắc trưởng thành. Ảnh: Trường Thi


Chia sẻ cùng nhau niềm hạnh phúc. Ảnh: Trường Thi


Rực rỡ niềm vui của những tân Cử nhân Báo chí. Ảnh: Trường Thi

NGUYỄN SÂM
-------------------------------------------------------------------------------------------------------

Báo Chí Trẻ tháng 11

Thứ Hai, 21/11/2011, 20:14

(BC&TT) – CLB Phóng Viên Trẻ gửi đến mọi người một “bữa tiệc tin tức” thịnh soạn với chương trình Báo Chí Trẻ số tháng 11.

Hoạt động sôi nổi của các CLB, nhiều chương trình quan trọng của Đoàn – Hội khoa đã tạo nên một không khí hoạt động sôi nổi trong cộng đồng sinh viên báo chí thời gian qua.

Bạn đã bỏ lỡ Lễ trưởng thành đầy ý nghĩa mang tên “Bay lên” của lớp BCK07? Hãy cùng cảm nhận lại không khí ấm áp ấy qua phóng sự của chúng tôi.

Báo Chí Trẻ tháng 11 là số đâù tiên của chương trình có sự tham gia của các thành viên mới từ BCK11. Hãy cùng theo dõi và ủng hộ cho họ nhé!

Còn bây giờ, PVT mời mọi người cùng vào tiệc!


CLB PHÓNG VIÊN TRẺ 
-------------------------------------------------------------------------------------------------------
07.11.2012
Hồ Quốc Nam

Thứ Bảy, 3 tháng 11, 2012

Thăm Minh

Nghe tin Minh bị tai nạn chấn thương sọ não, lòng mình đau như cắt. Thương đứa em hiền lành với nụ cười dễ thương và rất mạnh mẽ.

Minh đã trò chuyện cùng mình một vài lần và phát hiện ra bên trong cái vỏ bọc hiền lành, em có một cá tính rất mạnh mẽ và quyết đoán. Việc em bỏ khoa Pháp trường Nhân văn để đi làm báo là một bất ngờ đối với mình. Mình vẫn khuyên em học lại. Vì mình nghĩ đường đời còn dài lắm, mà cái bằng đại học thì lúc nào cũng cần. Nhưng em nói là em đã quyết và tự tính toán kỹ cho tương lai. Thế nên mình cũng yên tâm.

Rồi nhận được tin em là phóng viên ảnh cho Tuổi Trẻ. Thật là may mắn khi em đã tìm được công việc đúng đam mê của mình. Còn gì hạnh phúc bằng phải không em?

Tai nạn bất ngờ ập đến! Qua trang mạng Facebook, mình biết em bị chấn thương sọ não, đang nằm trong bệnh viện Chợ Rẫy chờ phẫu thuật. Thời gian trôi qua mau quá! Mới đó mà đã một tháng mình mới vào viện thăm được em. Vẫn là khuôn mặt hiền lành ấy nhưng giờ trở nên xanh xao, sơ sát. Trên đầu em vẫn còn vết mổ để bác sĩ lấy mảnh sọ ra nuôi trong môi trường đặc biệt. Hi vọng là mọi sự bình yên sẽ đến với em.

Chiều nay nhận được tin từ mẹ em, em đã về đến Bến Tre, quê hương của mình. Tí nữa là anh đã hối hận không kịp. Em nằm ở Chợ Rẫy, cách nhà có hơn cây số mà mãi đến gần 1 tháng anh mới vào thăm em được. Cũng tại những bận rộn phù phiếm và những bèo bọt ngày thường. Giờ em về Bến Tre thì mọi sự thăm hỏi cũng chỉ qua điện thoại. Cái chuỗi hạt bình an ở chùa anh định tặng để đeo vào tay em như vậy là cũng không thể nào đến được tay em.

Cuộc đời có quá nhiều hờ hững! Ngay cả đối với bản thân anh Minh à! Cầu chúc cho em mau được bình an, sức khỏe, có đủ nghị lực để đi tiếp hành trình cuộc đời này em nhé!

03.11.2012
Hồ Quốc Nam