Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Sáu, 3 tháng 7, 2009

Học kì trong quân đội: Ngày III, Nỗ lực

“Anh Nam ơi em thèm thịt cá Bông lao quá! Em thèm bò lúc lắc, beaf steak!”. (Nguyễn Thiên Hào TĐ7)“Hôm nay ăn cơm ngon quá anh Nam ơi!” – Trương Tuấn Anh, Phạm Nguyễn Đăng Khôi. (Giờ ăn cơm chiều)
“Anh Nam ơi em bị mất quần rồi!” - (Thạch Kim Anh Tú, sau khi đi tắm vào buổi chiều)

“Khi nào về tới thành phố em sẽ mời mọi người ăn phở do chính tay em nấu”. (Trương Tấn Phong TĐ7)

“Em cảm thấy mình có lỗi với gia đình vì em chưa làm gì được cho gia đình mình cả!”. (Trương Tấn Phong TĐ7) – “Chương trình hát với yêu thương”

Vậy là đã 3 ngày con đã rời xa nhà rồi đúng không cha mẹ? Ba ngày, một khoảng thời gian không dài lắm nhưng đối với con những ngày qua đúng là cả một hành trình dài. Con bắt đầu cảm thấy nhớ những món ăn mà mẹ mỗi ngày đều nấu cho con. Thức ăn của mẹ ngon lắm nhưng không hiểu sao mãi đến bây giờ con mới nhận ra điều đó!

Cha mẹ à, hôm nay con đã được tham gia một bài học về bản lĩnh, ý chí của tuổi trẻ. Con đã hiểu được bất kì con người thành công nào cũng cần có tính kiên định, vì kiên định giúp cho ta rèn luyện bản thân, và chiến thắng bản thân là điều khó khăn nhất phải không cha mẹ? Con cũng đã học cách đối mặt với thử thách vì đối mặt với thách thức để tiến bộ và vươn lên. Kiên định, bản lĩnh, ý chí và cơ hội là những điều mà chúng ta phải luôn luôn học hỏi và nắm lấy để trở thành một con người thành công trong cuộc sống.

Hôm nay con và các bạn đã cùng tham gia huấn luyện bắn súng AK. Mỗi chúng ta ở đời này đều có một “mục đích” nhất định, ai cũng nhắm tới những mục tiêu riêng của mình, nhưng quan trọng nhất ai là người bắn trúng mục tiêu.

Hôm nay cũng là ngày mà tiểu đội con tham gia biểu diễn trong tiết mục “Hát cho yêu thương”. Con đã thấy được giá trị của tình bạn, tinh thần tập thể và con biết cách làm việc nhóm cùng nhau để đạt được mục tiêu chung một cách hiệu quả nhất.

Chúng con đã cùng nhau khóc sướt mướt vào những giờ phút cuối cùng của chương trình văn nghệ “Hát cho yêu thương”. Khi những ngọn đèn cầy le lói sáng trong đêm tối, khi tiếng nhạc êm diệu nhắc cho con nhớ về mẹ cha, những con gió rừng nhè nhẹ thổi làm đung đưa 100 con hạc giấy được mắc trên những góc của sân khấu nhắc cho con nhớ về những lỗi lầm mà con đã gây ra, về cha mẹ và về những kỉ niệm buồn vui của gia đình của mình. Con thương cha mẹ lắm, giờ thì con đã hiểu giá trị của tình cảm yêu thương của cha mẹ, về những lời mắng “yêu” mà cha mẹ đã dành cho con.

Con cảm thấy đau đớn, xót xa trước hoàn cảnh của những chiến sĩ bạn con. Những chiến sĩ bạn con, có người chỉ còn cha, có người có mẹ cũng đồng thời là cha, có người không còn cả cha lẫn mẹ và đang sống chung với bà ngoại. Con nghe những bức thư của các bạn, hiểu được hoàn cảnh gia đình của các bạn, con càng thương yêu các bạn của con hơn, càng yêu thương cha mẹ nhiều hơn bao giờ hết… 
 
03/7/2009
Hồ Quốc Nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét