Quốc
Nam !
Sống
trên đời này ai mà không có ước mơ ? Và tôi sống là đễ thực hiện những ước mơ
đó ! Sinh ra ở một mảnh đất nghèo khó, người dân quê tôi ai cũng có ước mơ cho
con mình được đỗ vào ĐH ! Nhớ lúc còn nhỏ, khi còn là học sinh trường làng, mỗi
lần nghe thầy cô giào giảng bài tôi luôn nhìn thầy cô với ánh mắt đầy thán
phục, ước mơ sau này của tôi rất to lớn, sẽ được đứng trên bục giảng nhìn xuống
dưới và giảng bài cho những đàn em, và chúng sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt đầy thán
phục như bây giờ tôi đang nhìn thầy cô tôi ! Tôi nghe những người thân bảo, Nam
nè: “ Ai mà đậu ĐH là giỏi lắm đó nghe con !’’, tôi luôn cố gắng học, trong
suốt thời học tiểu học và phổ thông, đối với tôi hạng 2 trong lớp là một thất
bại ! Nhưng ước mơ được đỗ vào ĐH đối với tôi là xa vời quá !
Tuổi
thơ của tôi được sống trong tình yêu thương của một người người mà tôi không
gọi là mẹ, sống xa cha mẹ từ nhỏ, tôi ở với bà ngoại, tình yêu của ngoại dành
cho tôi còn mênh mông hơn cả biển Thái Bình, cao hơn cả Thái Sơn. Tôi thương
ngoại tôi nhiều lắm, thương còn hơn cả bản thân tôi, ngoại dành cho tôi tất cả
những gì mà ngoại có ! Tình yêu thương
của tôi không phải là tình mẫu tử thiêng liêng, mà đó là tình bà cháu, tôi nhớ
ngoại tôi thường nói: “ Con mượn bụng của mẹ con sinh ra, nhưng con là con của
ngoại !”. Nhà ngoại tôi sống ở trong một ngôi làng, đúng hơn là một sớm nhỏ,
người ở thì ít, cây cối và muỗi thì nhiều, nhưng không hiễu sao mảnh đất ấy đã
nuôi tôi khôn lớn. Đễ lại trong tôi cả một thời thơ ấu và tuổi thơ êm đềm, tuổi
thơ của tôi với những đêm dài nằm bên ngoại, nghe ngoại kể chuyện ngày xửa ngày
xưa, bên những bạn bè tôi, những đứa trẻ mặt mày lắm lem bùn đất, sẽ nhảy xuống
một con kênh đục ngầu, tắm thỏa thê, tát nước vào nhau la í ới, mặt đứa nào
cũng đỏ ké vì vừa giang nắng ngoài đồng, vừa mót được một ít lúa, cái mà chúng
tôi dùng để đổi sương sáo, đối với chúng tôi, đi học và được đi học hãy là còn
một điều gì đó rất xa xôi, chúng tôi mơ về một ngày mai, ngày mà một đứa trong đám được đi ra ngoài chợ xã học và
được gọi là “dân chợ” !
Thắm
thoắt thời gian cũng trôi qua một cách mau mắn, rời ngôi làng thân yêu của tôi,
bước chân vào lớp 1, lại phải xa ngoại, tôi đi ở nhờ nhà một người thân, người
mà tôi gọi là “cậu tư”, gia đình rất yêu thương tôi nhưng không hiểu sao tình
yêu thương của ngoại lại làm cho tôi nhớ nhất, và cứ mỗi tuần đến thứ 5 và chủ
nhật, tôi lại lội bộ khoảng 5 cây số từ quốc lộ về nhà ngoại, tôi còn nhớ rất
rõ bài ca mà tôi tự sáng tác khi đi trên đường về: “ từ ngàn xa lặn lội về đây
thăm cha, từ ngàn xa lặn lội về đây thăm mẹ “, không hiểu sao từ trong sâu thẳm
lòng tôi, tôi đã tự coi ngoại tôi là cha, là mẹ ! Và cũng từ đó, đối với tôi
thời gian cứ lập đi lập lại mãi, mỗi tuần tôi lại thăm ngoại tôi 2 lần, đúng 2
lần trong suốt 9 năm, có một lần do tôi
mãi chơi nên 2 tuần tôi mới về nhà ngoại, ngoại ôm tôi vào lòng và hôn tôi thắm
thiết: “ngoại nhớ con quá !”, tôi thẩn thờ nhìn ngoại tôi, mái tóc ngoại giờ
đây đã bạc như muối, khuôn mặt hằn lên những nếp nhăn, có lẽ tôi sẽ không bao
giờ quên giây phút đó, tôi chợt nhận ra điều khắc nghiệt của cuộc sống, một
ngày rồi ngoại cũng sẽ xa tôi, tôi sẽ bơ vơ, ngoại ôm tôi vào lòng và tôi khóc,
khóc như một đứa trẻ thơ: “ ngoại ơi con sẽ cố gắng học tập, con sẽ làm ra tiền
và rước ngoại về sống với con” ! Ngoại nhìn tôi cười: “lúc đó tao chết rồi !’’,
lúc tôi cảm thấy tôi yêu ngoại nhất cũng là lúc tôi bước chân lên thị xã, xa
nhà xa quê, dĩ nhiêu mỗi năm tôi chỉ thăm ngoại được 2 lần là hè và tết !
Rồi
tôi bước chân vào ĐH, đối với tôi ngành Báo Chí đến một cách hết sức tình cờ,
tôi xem qua bộ phim “Nghề Báo” và rồi yêu Báo Chí lúc nào không hay biết, ngày
tôi chọn trường để thi tôi chỉ nhìn xem trường nào có đào tạo Báo Chí là học,
nguyện vọng 2 và 3 tôi đều chọn Báo Chí. Đến lúc này tôi cũng
không hiểu sao mình lại đỗ vào ĐH, trong khi tôi Văn không hay, chữ không tốt,
và đặc biệt rất tệ về Xã Hội, nếu không nói là quá dốt, bạn bè tôi đứa nào cũng
đi ôn thi ĐH, còn tôi tự ngồi ở nhà và nhai nhai, nuốt nuốt ! Có những lúc tôi
nhận được một cử chỉ đùa đáng yêu của bạn tôi: “mày chuẩn bị đồ đạc đi để lên
Cần Thơ ôn Đại Học, người ta ôn thi ẩm ầm còn không đỗ mày ngồi ở nhà làm gì
?”, tôi tự nhủ:” người ta có tiền thì lên Cần Thơ, Sài Gòn mà ôn thi Đại Học,
mình không có tiền thì tự ôn thôi ! Biết đâu số mình đỗ ĐH thì sao ?”. Cuối cùng, điều mà tôi chờ đợi nhất cũng đã đến: "Giấy báo nhập học của trường Đại học Khoa học xã hội & Nhân văn TP.HCM". Tôi đã đỗ vào khoa Báo chí & Truyền thông, đúng cái ngành mà tôi đã yêu thích và lựa chọn.
Giờ
đã là một SV, tôi đã trở thành cả một hiện tượng của xóm nghèo, cái tin “thằng
Nam đỗ ĐH trên Sài Gòn, nghe nói sau này làm nhà Báo”, giờ đã lan đi rất nhanh,
nhanh đến tôi còn không tưởng tượng
được, và dĩ nhiên người tự hào về tôi nhất đó chính là ngoại tôi, ngoại đã hứa
với tôi sẽ sống cho đến ngày tôi ra trường, và tôi luôn tin như vậy !
Cho
tôi gởi tất cả tình yêu thương của tôi dành cho ngoại ! Ngoại ơi “ thương ngoại
lắm”!
08/10/2007
Hồ Quốc Nam