Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Sáu, 29 tháng 6, 2012

Bắt tay vào viết kịch bản

Có mấy cái kịch bản mà viết tới, viết lui hoài cũng không xong. Tất cả cũng chỉ tại cái tình chây ì của mình. Tôi có thể tìm đủ mọi cách, đủ mọi lý do để thoái thác không làm một việc gì đó mà mình không muốn làm hoặc chưa muốn làm. Người Anh có câu nói: "Việc gì có thể làm được bất cứ lúc nào thì sẽ không bao giờ được làm," thật là chí lý và thâm thúy. Và đặc biệt đúng trong trường hợp của mình ngay lúc này.

Viết xong entry này phải bắt tay ngay vào làm việc dẫu đồng hồ đã điểm hơn 0h. Tất cả những gì mình làm thì phải tự chịu trách nhiệm. Một con người không thể tự vượt qua được sự đê hèn của bản thân thì sẽ không bao giờ khá lên được. Tôi không phải là không biết cách lựa từ mà viết nhưng có thể nói ngay thời điểm hiện tại bản thân tôi thật đê hèn theo đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì mãi mãi sẽ không bao giờ khá lên được. Cần phải chấn chỉnh ngay!

PS: Sau một hồi một lúc tổng sỉ vả bản thân rồi bắt tay vào viết kịch bản. Cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành cái kịch bản mà mình đã "ngâm" không biết sau bao nhiêu ngày. Đã làm thì chắc chắn sẽ xong, đã đi chắc chắn sẽ tới, cây này rất hay và rất thực tế.

29.6.2012
Hồ Quốc Nam

Thứ Hai, 25 tháng 6, 2012

Một ngày thật lạ

Gọi điện thoại cho Đào sau không biết bao nhiêu ngày hẹn lần, hẹn lữa. Người ta nói chỉ sợ bạn không muốn đi thôi chứ còn đi thì chắc chắn sẽ tới. Và đã đến lúc không thể dây dưa nữa với những lời hứa sẽ gặp, sẽ tới, tôi bắt đầu phải nhấc cái mông chây ì của mình để đi gặp một người bạn đã 7 - 8 năm rồi không gặp - một người bạn học chung với nhau từ năm lớp 1 đến lớp 9 và bắt đầu không liên lạc kể từ khi tôi lên học trung học phổ thông.

Gặp lại Đào, khuôn mặt vẫn như xưa. Đặc biệt là giọng nói, vẫn là giọng nói ngày nào, vẫn là khuôn mặt ngày nào. Nếu gặp lại Đào ngoài đường, chắc chắn mình sẽ nhận ra. Tiếc là mắt mũi hai đứa đã bắt đầu nhòa dần theo năm tháng nên trên khuôn mặt mỗi đứa là một cái kính cận. Vẫn là cách nói chuyện của người con gái miền Tây, hiền hòa, dịu dàng. Không biết có phải không nhưng bắt đầu mình cảm thấy yêu lại giọng nói đó - giọng nói mà trước đây mình đôi lúc cảm thấy không thích lắm có lẽ vì tính tình không tốt của một số cô gái miền Tây mà mình gặp kể từ lúc lên Sài Gòn học.

Khi mình về đến nhà, nhận được tin nhắn của Đào: "Khi nào rảnh thì qua nhà nấu cơm cho ăn." Sao tự nhiên lại rộng rãi quá vậy? Không lẽ đã không còn chơi với nhau sau bao nhiêu năm, Đào không sợ hay nghi ngờ Nam đã thay đổi rất nhiều, rất nhiều hay sao? Cả tin quá thì làm sao mà có thể sống ở đất Sài Gòn này được? Cảm thấy Đào và chị Đào quá ngây thơ, dễ tin và tánh tình xởi lởi theo tính của người miền Tây. Sau 5 năm sống ở Sài Gòn, tôi thấy cá tính của chị em Đào chỉ có thể từ những người miền Tây. Cá tính đó không biết có lợi hay hại cho họ. Nhưng nếu tôi là một người xấu muốn ám hại hai chị em họ thì tôi cũng không nở vì ai lại nở ra tay với những người hết mực tin mình. Không biết sự cả tin đó của chị em Đào có dành cho tất cả mọi người hay không? Nếu có thì thật sự là nguy hiểm vì thật sự những người tốt trong xã hội này không nhiều!

Có lẽ một ngày của tôi sẽ kết thúc tương đối trọn vẹn nếu không xảy ra một câu chuyện vào khoảng hơn 11h đêm. Trong đời tôi chưa bao giờ chứng kiến hai người con gái đánh nhau vì một người đàn ông bao giờ cả. Và tôi cũng không tin được khi chứng kiến từ đầu đến cuối cách cư xử của họ. Phụ nữ thật nhẹ dạ và cả tin. Ngoài ra, tôi còn thấy họ hơi bị lụy những người đàn ông hư nữa. Họ mong chờ gì vào một người đàn ông hư? Sẽ không có thay đổi và sẽ không bao giờ thay đổi như ông bà ta đã đút kết: "Giang sơn dễ đỗi, bản tính khó dời." Làm sao mà có thể tin tưởng vào tình yêu của em có thể làm thay đổi một người khác hả em? Sẽ không bao giờ có chuyện đó! Đơn giản vì tôi là người đã từng rất hi vọng vào sự thay đổi của con người và làm nhiều cách để mong họ thay đổi. Kết quả tôi nhận được là con số 0 to đùng. Sau bao nhiêu năm tôi rút ra kinh nghiệm: Không bao giờ mong chờ bất kỳ một ai thay đổi. Nếu họ biết tự nhận thức thì bản thân họ sẽ tự thay đổi.

Thương cho em! Câu nói cuối cùng tôi nói với em: "Hãy sống tốt! Chúng ta còn rất trẻ, mới có 23, 24 mà! Đừng có suy nghĩ nhiều quá hay làm những việc không tốt ảnh hưởng đến bản thân mình! Chúc H. sẽ mau bình phục và tương lai sáng lạn hơn sẽ chờ H. Đừng buồn nữa vì buồn đau cũng không có tác dụng gì!". Thôi thì tôi làm sao mà có thể giúp được em? Chỉ có em tự nhận thức và tự giúp mình thôi! Cầu trời phật phù hộ em! Nếu trời phật không thể phù hộ em thì tôi mong cho em hãy tự phù hộ em vậy!

25.6.2012
Hồ Quốc Nam

Thứ Bảy, 23 tháng 6, 2012

Hãy hành động và hành động! Đừng hứa hẹn!

Nhận được cuộc gọi từ Đào, Cần, Hoa, Quang. Những người bạn cấp 2 đáng quý. Thời gian đã lâu quá phải không các bạn? 9 năm, một khoảng thời gian quá dài để con người ta lớn lên. Thật sự bây giờ tôi đã thay đổi rất nhiều và tôi nghĩ các bạn cũng vậy. Nhưng dù gì đi nữa thì chúng ta vẫn là bạn của nhau.

Đối với tôi, 9 năm được học cùng các bạn là khoảng thời gian rất đẹp với những ký ức tuổi thơ. Năm người bạn của chúng ta là năm người học giỏi nhất lớp và thật hạnh phúc, đến thời điểm hiện tại có thể nói cả 5 chúng ta đã có thể gọi là có một thành công đôi chút.

Cần và Quang đang là giảng viên đại học ở Cần Thơ. Chúc mừng hai bạn! Chúc mừng "thầy Quang" và "cô Cần", thật sự mình rất tự hào về hai bạn. Hoa thì đang có những dự định riêng ở miền quê nghèo. Hi vọng Hoa sẽ sớm xin được việc và có thể khẳng định mình. Với tấm bằng giỏi từ Đại học Luật Cần Thơ, Nam tin rồi Hoa sẽ thành công trong cuộc sống.

Riêng Đào thì mới vừa tốt nghiệp Đại học Luật TP.HCM, Khoa Thương Mại. Cố lên nghe Đào! Những gì mà bạn được học cũng là những gì mình đang theo đuổi. Tới thời điểm hiện tại, có thể nói, bạn đã đi trước mình rồi đấy. Mình đang bắt đầu lần theo những bước chân của bạn. Mình nghe tin bạn đang học tiếng Trung để đi Đài Loan du học, mình lại càng mừng hơn nữa. Không hiểu tại sao mình lại cảm thấy rất vui vì thành công của những người bạn thời thơ ấu của mình.

Trong một lớp học mấy chục đứa học sinh mặt mài lem luốc mà có đến 5 đứa thành công như vậy có thể nói là đã quá đủ rồi. Mình tin là chúng ta sẽ mãi theo dõi nhau và chúc mừng nhau khi mỗi người trong chúng ta đạt được những thành công nhất định trong cuộc sống.

Mãi tin tưởng vào những người bạn của tôi!

23.6.2012
Hồ Quốc Nam