Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Năm, 22 tháng 4, 2010

Fish talk

Two goldfish in a bowl talking:



Goldfish 1: Do you believe in God?
Goldfish 2: Of course, I do! Who do you think
changes the water?

22/4/2010
Hồ Quốc Nam

Pool Power

The CEO (Chief Executive Officer) of a multinational corporation once threw a party in his lavish house. As he showed his work colleagues around the beautiful mansion, they looked in disbelief at all his possessions. Eventually, they came to the garden. There, in the garden was the biggest swimming pool they’d ever seen. But the pool was full of alligators! “Why do you have alligators in your pool?” asked one of his employees. “Well, I was thinking that one day I’d like to test your bravery,” said the CEO. “If anyone is brave enough to swim across that pool, with all those animals in it, I’ll give them anything they want. It was bravery that got me everything I have today and I’ll give it all up if anyone does this and survives!”

Do you wanna take his offer with all these alligators? LOL
Of course no one is crazy enough to take up his offer and they continue the tour. But a few minutes later, they hear a splash and turn around. The Chief Financial Officer is in the pool, swimming desperately! Luckily he gets to the other side and gets out, panting. The CEO says, “That was amazing. Tell me what you want.” “OK” says the CFO, “I want… the name of the person who pushed me in the pool!”

22/4/2010
Hồ Quốc Nam

Chủ Nhật, 11 tháng 4, 2010

Phương pháp dùng từ điển tiếng Anh hiệu quả

Thông thường những học sinh nói rằng họ không bao giờ hay ít khi sử dụng từ điển trong khi học tiếng Anh thì nói tiếng Anh rất tốt. Nhưng trong khi viết họ lại hay mắc phải những lỗi thông thường vì ít khi họ tra những từ này trong từ điển.

Tuy nhiên, những học sinh sử dụng từ điển một cách thường xuyên nhất cũng gặp phải một số vấn đề khó khăn khi học môn này. Bắng chứng là họ cứ chăm chú tra từng từ mới mà họ gặp, do đó không có thời gian dành cho việc đọc dẫn tới việc đọc chậm đi rất nhiều. Tuy nhiên những người sử dụng các loại từ điển nhỏ song ngữ, loại bỏ túi còn gặp những vấn đề tệ hại hơn. Các từ điển này thông thường chỉ ghi một hay hai nghĩa giải thích cho một từ tiếng Anh. Nhưng thật sự một từ trong tiếng Anh thường mang rất nhiều ý nghĩa khi được dịch ra một ngôn ngữ khác và một từ trong một ngôn ngữ khác cũng mang rất nhiều ý nghĩa khi được dịch sang tiếng Anh. Điều đó dẫn đến việc họ bị lỗi trong khi cố diễn đạt ý của mình trong khi dùng tiếng Anh.
Một số từ điển thông thường
Những học sinh thành công nhất chính là những người sử dụng các loại từ điển to, loại do các trường Đại học hay Cao đẳng xuất bản với khoảng 100.000 mục từ. Tuy nhiên các học sinh này cũng không thường xuyên sử dụng chúng lắm. Khi đọc một văn bản, trước tiên hết, họ cố gắng hiểu bài văn đang nói đến vấn đề gì, và cố gắng hiểu những từ mới họ không hiểu được thông qua ngữ cảnh chung của toàn bài. Sau đó họ đọc lại bài văn một lần nữa và dùng từ điển để tra những từ khóa mà họ vẫn chưa hiểu. Trong khi viết, những học sinh này dùng từ điển nhiều hơn. Nếu họ không chắc đánh vần một số từ như thế nào hay chia các từ đó ra thành các âm tiết để tiện cho việc phát âm ra sao, họ tra các từ này trong từ điển. Tương tự như vậy, nếu họ nghĩ một danh từ có thể có một dạng số nhiều đặc biệt hay một động từ có hình thức quá khứ không bình thường, để chắc chắn hơn, họ kiểm tra các từ này trong từ điển.

11/4/2010
Hồ Quốc Nam (dịch)

Sự phản hồi

Một cậu bé và cha cậu ta đang cuốc bộ trên những ngọn núi. Đột nhiên, cậu bé bị ngã, rất đau, cậu ta la lên, “AAAhhhhhhh!!!”, thật ngạc nhiên cậu ta nghe một âm thanh vọng lại từ một nơi nào đó bên trong những ngọn núi, “AAAhhhhhhh!!!” Cậu bé la lên, “Mi là ai?” Cậu bé nhận được câu trả lời, “Mi là ai?” Cậu ta rất tức giận trước câu trả lời kiểu như vậy. Cậu ta la lên, “Đồ ngu!” Tương tự như lần trước, cậu bé cũng nhận được câu trả lời, “Đồ ngu!”

Cậu bé nhìn về cha mình và hỏi, “Chuyện gì đang xảy ra vậy cha?” Người cha nhìn cậu bé mỉm cười và nói, “Con trai à, con hãy nghe này!” Đoạn ông ta hướng về phía ngọn núi và la to, “Tôi yêu bạn!” Đâu đó có âm thanh trả lời lại, “Tôi yêu bạn!” Một lần nữa, người cha lại la to hơn, “Bạn là người giỏi nhất!” Âm thanh trả lời lại, “Bạn là người giỏi nhất!”

Ảnh chỉ mang tính chất minh họa
Cậu bé rất ngạc nhiên, nhưng cậu bé vẫn không hiểu chuyện gì đã xảy ra. Người cha quay về phía cậu bé và bắt đầu giải thích, “Con người gọi đây là sự phản hồi của âm thanh, nhưng đây thật sự là cuộc sống của chúng ta. Nó sẽ đem lại cho con những gì mà con đã nói hoặc làm. Cuộc sống của chúng ta phản hồi lại những gì chúng ta đã làm. Nếu con muốn có nhiều tình yêu thương trên thế gian, trong tim mình, con hãy yêu thương nhiều hơn. Nếu con muốn thành công, hãy làm việc chăm chỉ. Điều này có thể đúng với mọi điều trong cuộc sống của chúng ta. Cuộc sống sẽ mang lại cho con những gì con đã mang đến cho nó.”

11/4/2010
Hồ Quốc Nam (dịch)

Người đàn ông hảo tâm

Jonh Brown là một nhân viên văn phòng, anh hiện đang sống ở thủ đô Washington của Mỹ. Vào lúc 23 tuổi, anh đã được thừa kế 1 triệu USD. Nhưng anh không cảm thấy hạnh phúc lắm vì điều này. Trong khi những người bạn học cùng lớp của mình đang tất bật tìm kiếm những công việc đầu đời của mình thì Jonh không làm điều đó. Anh quyết định sống một cuộc sống đơn giản như bao nhiêu người khác. Anh không hề kể cho bất kì ai nghe về khoản thừa kế của mình. Jonh đem toàn bộ số tài sản thừa kế 1 triệu USD để làm từ thiện. Anh giúp đỡ những trẻ em nghèo nhằm giúp chúng có một đời sống tốt hơn.

Ngày hôm nay, khi đã 36 tuổi, Jonh vẫn ăn mặc hết sức giản dị với những đôi giày và bộ quần áo rẻ tiền. Anh chỉ sở hữu duy nhất một xe hơi nhỏ. Nhưng theo Jonh thì anh ta đang sống một cuộc sống rất hạnh phúc.
Trẻ em nghèo có mặt khắp nơi trên thế giới và đều cần được giúp đỡ

Cho đến nay Jonh đã giúp đỡ được 15 trẻ em từ khắp các quốc gia nghèo trên thế giới. Anh dành cho mỗi em khoản tiền 200 USD mỗi tháng. Tất cả các em đều không được nhận tiền mặt. Số tiền ấy sẽ được chi trả cho học phí, thức ăn, thuốc men và quần áo. Hàng năm Jonh đều nhận được một bản báo cáo về sự tiến bộ của mỗi em. Những đứa trẻ này có thể viết thư tay cho nhau, nhưng hầu hết các em đều không biết tiếng Anh.

Lần đầu tiên khi nghe kể về những đứa trẻ này, Jonh đã có ý muốn giúp chúng. “Chuyện này rất là bình thường,” anh ta nói, “thật sự trước đây tôi không hề biết gì về đời sống của những trẻ em mà tôi đang giúp đỡ cho đến một ngày tôi có cơ hội đến thăm và gặp gỡ các em.”

Một lần khi đi đến Nam Phi để gặp một bé gái mà anh đang giúp đỡ. Buổi gặp gỡ rất thú vị, Jonh kể, “Khi tôi gặp cô bé, tôi cảm thấy rất, rất hạnh phúc.” “Tôi thấy rằng lần này tiền đã giúp tôi thực hiện một kế hoạch rất có ích. Nó giúp tôi gần gũi hơn với các em mà chỉ bằng cách đưa tiền thì tôi không thể nào có được.” “Tôi muốn làm mọi thứ mà tôi có thể. Tôi sẽ tiếp tục giúp đỡ những trẻ em nghèo cần được giúp đỡ,” Jonh cho biết.

11/4/2010
Hồ Quốc Nam (dịch)

Learning English with Mr. Duncan and all your classmates from all corners of the world

Hey, all my bubs, I want you to make success all when learning English from Mr. Duncan. People are from Vietnam has taken the greatest numbers of Fans of Mr. Duncan from whole wide world. Let's study English with Mr. Duncan... All my bubs... Best regards...

Mr. Ducan from one of his teaching English Videos on youtube 
 
Hello Mr. Duncan, I am NamHQ's from Vietnam. After watching the Video call, "Learning English - Ask Misterduncan - 7" on youtube, I discovered you also have a chanel on Facebook. But at the beginning, it was very hard to find your home page. I searched, "Mr. Duncaninchina"; "Mr. Duncan teaching English"... but I couldn't find your home page out. At last, I thought google may give me your Facebook address. I tried "Facebook Mr. Ducan teaching English". Finally, thank god! I saw you!..

I couldn't find any lesson you told us about your Facebook address, right? Why don't you make a new Video and mention your Facebook address for all your fans from whole wide world? We all love you...

Thanks and best regards from Vietnam.

11/4/2010
Hồ Quốc Nam

Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

Giá trị thật của bạn

Một giáo viên rất nổi tiếng đã về nói chuyện với các sinh viên trường tôi. Ông ta bắt đầu bài học bằng việc đưa lên tờ 100 Nhân dân tệ. Sau đó ông ta nói với 300 sinh viên, “Ai trong các bạn thích tờ 100 Nhân dân tệ này?” Lập tức tất cả các sinh viên đều giơ tay lên.

Sau đó ông ta nói, “Tôi đang định đưa tờ 100 Nhân dân tệ này cho một trong số các bạn, nhưng trước tiên hết, hãy để cho tôi làm việc này cái đã!” Ông ta đính tờ tiền với một quả bóng. Sau đó ông ta nói, “Ai cần nó bây giờ nào?” Các cánh tay lại đưa lên một lần nữa.

“Tốt,” ông ta nói, “Sẽ như thế nào đây nếu tôi làm cái này?” và ông ta đánh rơi tờ tiền xuống sàn nhà rồi giẫm lên nó. Ông nhắc tờ giấy bạc vừa bẩn, vừa nhăn nhó lên và nói, “Ai vẫn cần nó?” Các cánh tay lại được đưa lên một lần nữa…


“Các bạn của tôi,” ông ta nói, “Các bạn đã học được một bài học rất có giá trị ngay trong ngày hôm nay. Bất cứ điều gì tôi đã làm với tờ giấy bạc này, các bạn vẫn muốn có nó bởi vì giá trị thật của nó không hề bị thay đổi. Nó vẫn có giá trị là 100 Nhân dân tệ.

Rất nhiều lần trong cuộc đời chúng ta, chúng ta bị vấp ngã, bị chà đạp tưởng chừng không đứng lên được nữa. Chúng ta hoàn toàn mất niềm tin vào cuộc sống. Chúng ta cảm giác cứ như là chúng ta chẳng có tí giá trị gì hết. Nhưng hãy nhớ, dù bất cứ chuyện gì đã xãy ra với bạn, bạn cũng không hề đánh mất giá trị thật của chính mình. Bạn luôn luôn có giá trị với những người yêu thương bạn.

Giá trị của bạn không phải đến từ việc bạn làm nghề gì hay bạn quen biết những ai, mà chính là BẠN LÀ AI.

Bạn rất đặc biệt và có giá trị. Đừng bao giờ quên điều đó.

11/4/2010
Hồ Quốc Nam (dịch)

Vì Học kì quân đội là xương, là máu!

Năm 2009, được thông tin từ một người bạn, tôi hăm hở đi đăng kí làm Điều phối viên của chương trình Học kì trong quân đội. Chính anh Sơn, chị Hạnh, anh Dũng Nhân là những người đã tuyển tôi làm Điều phối viên.

Tôi bắt đầu quen những người bạn mới, những điều phối viên như tôi. Anh Sơn, anh Dũng Nhân, chị Hạnh chính là những người dìu dắt tôi những bước đầu khi bước vào một môi trường mới. Tôi vốn là một đứa tự cao, tự cao đến nỗi mà giờ này khi tôi nhìn lại mình một năm trước tôi thấy buồn cười quá. Sao lúc đó mình trẻ con đến như vậy?

Kể từ đó, mỗi ngày, tôi lại được trải nghiệm những cảm giác mà từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ có: Tôi bắt đầu cảm nhận được giá trị của sự cố gắng (một đôi chân dán đầy những miếng Salonpass đã dạy cho chúng tôi những điệu nhảy mà đến mấy tháng sau chúng tôi mới nhớ hết được; Một người con gái với cái cổ họng đã bị khàn và muốn vỡ ra vì thức khuya, bị bệnh mà vẫn cố gắng dạy cho chúng tôi hát mấy ngày liền; Những khuôn mặt xanh sao, trắng bệch...). Có nhiều lúc tôi muốn như bỏ cuộc, tôi thấy mình có lẽ không thể nào theo kịp với những gì mà các anh chị đang dạy cho tôi...

Lần đầu tiên trong đời tôi bị một người la như "tát nước vào mặt". Sau này tôi gọi người đó là "thầy". Và cái từ "tát nước vào mặt" cũng là từ mà thầy đã dạy cho tôi. Trong mắt tôi thầy lúc nào cũng là một người nghiêm khắc. Nghiêm khắc dạy dỗ chúng tôi từ những bài học nhỏ nhất cho đến những bài học giá trị nhất trong cuộc sống mà tôi suốt đời không thể nào quên được.
Rồi Học kì quân đội... rồi mười ngày trong quân ngũ... rồi mồ hôi... rồi mồ hôi... rồi nước mắt... rồi nước mắt... rồi nước mắt... rồi... rồi...

Là một đứa con trường thành từ Học kì trong quân đội, tôi hiểu được giá trị mà HKQĐ đã đem lại cho những người là Điều phối viên như tôi, cho những chiến sĩ HKQĐ, cho thế hệ trẻ VN. Tôi biết được những khó khăn, gian khổ mà những người tổ chức chương trình phải chịu. Tôi hiểu được giá trị của chất xám mà các anh chị đã bỏ ra. Tôi hiểu được những khó khăn mà các bạn điều phối viên như chúng tôi phải có để có được một chương trình thành công như mong muốn. Tôi hiểu được... HKQĐ đã là mái nhà thứ 2 của tôi.

Một ngày kia, tôi nghe tin, mái nhà của tôi bỗng dưng bị nghiêng ngả. Có người đang kinh doanh trên mồ hôi... nước mắt... công sức của chúng tôi... Đau xót lắm...

Là một sinh viên báo chí, tôi sẽ viết, tôi sẽ đấu tranh bằng ngòi bút của mình... Vì Học kì quân đội là mái nhà... và là xương, là máu...

10/4/2010
Hồ Quốc Nam

Thứ Tư, 7 tháng 4, 2010

Cô gái ơi! Anh nhớ em!

Cô gái ơi! Anh nhớ em...
Như con nít nhớ cà-rem vậy mà
Như con dế trống đi xa
Một hôm nhớ đến quê nhà ghé chơi

Con dế thì gáy một hơi
Còn anh gáy hết một thời con trai
Tiếng gáy bò lên lỗ tai
Làm em nhột suốt một ngày một đêm

 
Cô gái ơi! Anh nhớ em...
Như má lúm nhớ đồng tiền, đúng chưa?!
Như cà chớn nhớ cà chua
Như da em nhớ da-ua vậy mà


Cái nhớ nhảy qua hàng rào
Không thèm đăng kí cứ nhào vô anh
Xô ra thì thấy không đành
Nên anh ôm lấy rồi anh giữ hoài
Con kiến còn nhớ củ khoai
Huống chi tóc ngắn, tóc dài nhớ nhau

Nhớ em anh biết để đâu?
Nếu để trên đầu thì tóc che đi
Để trong túi áo cũng kì
Nếu đi đường rớt lấy gì chứng minh?
Chi bằng giả bộ làm thinh
Hét lên "Nhớ quá!" một mình nghe chơi

Tác giả: Bùi Chí Vinh

07/4/2010
Hồ Quốc Nam