Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Năm, 15 tháng 12, 2011

Chia tay nhé rồi ngày vui gặp lại

by Xuplo Vu on Tuesday, December 13, 2011 at 2:35pm

Mình không có thói quen khi note lên mạng xã hội, phần vì lười và phần muốn giấu giếm cảm xúc cho “một mình mình biết, một mình mình hay”. Nhưng ngày mai lại là một ngày đặc biệt, nó vui như trẻ em chờ mẹ đi chợ về, nó bồn chồn như cô gái sắp lên xe bông, nó luyến tiếc như khi bạn chia tay người thân ở sân ga…tất cả những cảm xúc đó cứ đan xen lẫn lộn.

Mùa phượng cuối chất chứa những dấu ấn khó quên của ngày hè, của những mùa thi và cả mùa chia li, với mình thì phượng có mùi kỷ niệm, chao ôi buồn. Ngày mai, một ngày sẽ thật khác, sau nửa năm đi làm thì chắc chắn mình không háo hức vì cầm tấm bằng. Mà bởi được mặc bộ đồ khác thường ngày, được sống lại thời vô tư, được sự chứng kiến của gia đình người thân, được xôm tụ đầy đủ bạn bè, được tự hào vỗ ngực rằng mình trưởng thành nhưng thực tế vẫn còn khù khờ lắm lắm!.

Một người bạn từng nói, tốt nghiệp thì khi nào chẳng được, thích thì học vài ba trường nhưng ai giữ dùm mình tuổi 22 đây? sẽ không bao giờ có một thời vô tư lự “ngủ quên trên đồi” như thế nữa. Mùa hè cuối đời sinh viên, không bịn rịn như học sinh cấp 3, không háo hức như trẻ mẫu giáo mà là trăm thứ ngổn ngang chất chứa. Đẹp nhất thời sinh viên, vô tư nhất đời sinh viên, không có dấu ấn nào sâu đậm và làm người ta khó quên trong mỗi người là đời sinh viên.

Thi thoảng, lũ bạn tranh thủ tụ tập lại phàn nàn, than thở với nhau công việc, chuyện đời, chuyện người, chuyện mình rồi tự đặt câu hỏi “sao đi làm phải căng thẳng và bon chen như vậy?” Có lẽ, thời đi học, tụi mình cùng lứa tuổi, cùng suy nghĩ, cùng chí hướng nên nhận thấy mọi thứ đều đơn giản và yêu đời. Tuổi 20 đến 22 là lứa tuổi khủng hoảng, dễ chán nản, buông xuôi thậm chí nghĩ tới cái chết rất nhiều nhưng khi bạn vượt qua bỗng thấy những hành động trong quá khứ thiệt vớ vẩn và trẻ con đó.

Bốn năm chóng vánh, cảnh vẫn cũ và đứng yên, chỉ có lớp lớp người tới và đi trong lưu luyến. Mình đã có một gia đình nhỏ mà nơi ấy biết bao kỷ niệm vui buồn, từ ngày đầu gặp nhau xa lạ, đứa nào cũng e ngại, mắc cỡ, không dám hỏi tên nhau rồi ngày cuối xa nhau trong lưu luyến, tiếc nuối.

Gia tài bốn năm không gì khác hơn là kỷ niệm và tình bạn tứ phương. Nhớ những ngày xanh ở Bến tre, đi tình nguyện như đi du lịch, một lần làm đời lính khi mỗi sáng tinh thần thể dục lại hăng say, nhớ những chuyến thực tế với những đêm ngủ khách sạn ngàn sao, biển có, rừng có, núi có và nghĩa trang có.

Qua rồi cái thời đầu tháng ăn thịt, cuối tháng ăn mỳ, những đêm không tắm vì cúp nước, những khi chuyển trọ vì ồn ào hơn cái chợ, những khi ba bốn đứa dành nhau một ly kem. Nhớ những mùa thi học bài như tụng kinh, những đêm nước ngập phòng, sáng ra trôi mất dép…ôi nhớ rất nhiều.

Ngày mai, là ngày cuối rồi đó, từ đây mình không còn cái nôn nao mong đợi thu về để được gặp thầy, gặp bạn như bao mùa hạ trước. Cơn mưa hạ ập đến. Không lạnh! Nhưng lòng buồn khi chia tay mùa phượng cuối. Ở đó, mình có những người bạn đã để lại dấu ấn, dù thoáng qua hay sâu sắc nhưng tất cả mình đều cất làm “của để dành” cho riêng mình mà thôi.

Ngày đầu tiên làm thủ tục nhập học, người mình gặp đầu tiên là Ngọc Trâm người Bình Thuận, bạn da ngăm ngăm đen, hiền lành và ít nói. Mình chợt suy nghĩ, lớp mình ai cũng hiền như bạn này thì tha hồ bị mình bắt nạt cho xem, nhưng sự thực thì mình “rất hiền” đó thôi, hihi. Người thứ hai mình gặp ở kí túc xá là Hoàng Hường (Thanh Hóa), Hường là người nhiệt tình, nói nhiều, dù mới gặp thôi nhưng sẵn sàng xách xe đạp chở mình từ ký túc xá về trường. Ngày đầu lớp gặp nhau ở dãy nhà C2, người mình nói chuyện là Thảo đen, Đức Hạnh, Đinh Nga, nhưng mấy đứa cũng chỉ dừng lại ở mức hỏi quê quán và tên tuổi, có lẽ e ngại, cái ngại của tân sinh viên đó. Ngày gặp gỡ khoa Báo Chí Truyền Thông, người mình ngồi cạnh là Hoài Nhân, Quốc Việt, Bảo Toàn, hồi đó mình ấn tượng Nhân bởi dáng người nhỏ nhắn, ăn mặc “nam tính” và nói thì ôi thôi nhanh như gió.

Bây giờ cũng chẳng có gì để giấu giếm, mình thú nhận là hồi đó có hai bạn nam lọt vào danh sách “đẹp chai” của mình là Anh Tú và Quốc Nam, nếu tình cờ đọc được thì hai bạn cũng đừng mất ngủ nhé và cũng đừng trách mình sao bây giờ mới nói, haha.

Dành một chút cho nhóm Hội Mì, có lẽ t được xem là khách mời đặc biệt của tụi bây vì không biết “xông pha biết bao trận mạc” và có không ít kỷ niệm, có ngồi viết sang ngày mai cũng không hết. Họ là những người bạn nhiệt tình, thân thiện. Nhất là Tuyết, một người chu đáo, tâm lý, luôn mang cảm giác yên tâm cho mọi người. Lần đầu ở phòng chung với Mến, Vân, thi thoảng Thư chạy sang góp cổ phần, cứu trợ cho bọn mình bữa cơm thịnh soạn, mấy đứa chắc còn giữ tấm hình đó chứ nhỉ. Còn nhớ hôm tính thuê phòng chung, mấy đứa rủ đi uống trà sữa thay cho “cắt máu ăn thề” nữa không? Thời gian ở Cầu Sơn, đó là lúc t, Vân, Mến, An (Quảng Bình) thấy vương giả nhất, sáng sáng xem phim, tối tối luyện phim, cả ngày chỉ biết phim với truyện, muốn nói gì thì buzz qua yahoo “mi đi nhầm dép của tau à?”. Thời gian ở Hàng Xanh hoa lệ, có chuyện gì buồn mấy đứa lại rủ nhau lên lầu 7 “chém gió”, sống sang trọng nhưng ăn đạm bạc, Tuyết, Dương và mấy đứa còn nhớ đêm cuối cùng trước khi bị trục xuất khỏi chốn hoa lệ đó không, đêm đó buồn nhưng thật vui, vịt lộn và 2 xị. Nhớ món khô quẹt của Dương, cám ơn Thiên IT vì đã làm phim dùm, nhớ những lần đi công viên với Vân, tình bạn lớn lên từ đó, dù xa nhưng thỉnh thoảng vẫn nhớ về những ngày hai đứa cuồng kem ốc quế và snack ở khu trọ MK đó.

Nhóm bạn thực tập, Mê Linh, Thúy An, H Rila, Quốc Nam: Nếu yêu nhau cũng bởi chữ Duyên thì tình bạn cũng nhờ chữ Duyên đó, ba tháng thực tập, thời gian tuy ngắn nhưng thời gian đó 5 đứa thực sự như một gia đình. Mê Linh Quốc Nam còn nhớ café Cát Và Gió, nơi mà 3 đứa cùng mít ướt với nhau rồi bật cười vì thấy mình thật trẻ con nữa không? Để rồi cuối ngày tổng kết thực tập, đức nào cũng ngạc nhiên vì kết quả không làm mình thất vọng. Cám ơn RiLa vì món quà trong ngày sinh nhật, trong nhóm, bà ít nói nhất, ai biểu bà hiền làm chi cho tui có cơ hội bắt nạt bà. Hihi. Vài chữ cho Thúy An, có lẽ không phải nói nhiều mi hè vì biết nói từ đâu đây, chỉ cần biết những lúc ta buồn thì người ta cần tìm đến để “xả rác” là mi đó, haha.

Lệ Võ và mình có cùng điểm chung là ẩm thực, hai tâm hồn lớn gặp nhau, thi thoảng cuối tuần lại điểm danh ở Nông Lâm rồi lê lết sang Thủ Đức cho đến khi nào bụng to hơn cái đầu mới chịu rút quân. Hồi ở dãy trọ cũ của ông Minh hói, chẳng khi nào thấy con bé chạy sang phòng mình chơi mà chỉ có mình sang nó, bị nó rủ rê từ quán chè sang bánh xèo ở bến xe bus. Không biết con bé còn nhớ những ngày leo rào đi học anh văn ở nhà VHTN nữa không, những lần nó gục đầu tựa vai mình nữa không?hihi.

Nhóm bạn Sùng, Lưu manh, Lộc tồ, Róm Lụa, Anh Sơn: Cho đến bây giờ, mỗi khi gặp Róm, mình vẫn cứ muốn nhắc đi nhắc lại món quà nó dành cho mình trong ngày sinh nhật ở Bến Tre, hôm đó trời mưa nhưng nó vẫn đạp xe chở mình mua bánh kem, cảm động lắm Róm. Tình bạn của mình bắt đầu với họ từ những ngày học quân sự với nhiều kỷ niệm tụ tập, đàn đúm, sinh nhật và mới đây nhất là phượt Long An. Hehe

Quỳnh Trang: Mi từng nói với ta là mi thích một tình bạn tự nhiên và đúng là ta với mi đã quen nhau trong hoàn cảnh đó, còn nhớ buổi học thể dục khi ta chạy lại hỏi mi “bạn học báo chí phải không?”. Bây giờ thì ta sẽ thú nhận một điều, hồi năm nhất, năm hai, ta cực kỳ thích phong cách của mi, từ ăn mặc cho đến tóc tai và hồi đó ta cũng có phần bắt chước, ê, đừng nghĩ ta thần tượng mi nha, còn lâu đó, chỉ là hội nhập chứ không hòa tan ấy mà. Nhưng bây giờ thì hem có chuyện đó nữa đâu, ta hứa ngày trọng đại của mi, sẽ có mặt ở Đà Nẵng, hẹn gặp mi ngày gần nhất.

Nguyệt “ôm phản lao ra biển”: giờ mi sẽ biết ta quen mi vào một đêm mưa gió bập bùng như thế nào, hehe, chuyện là thế này, vào sáng 20.10 của năm hai, lớp mình tụ tập ở Thác Giang Điền – Đồng Nai, đó là nơi bắt đầu cuộc nói chuyện giữa tau và mi, còn nội dung cuộc nói chuyện chỉ là xoay quanh những từ địa phương ở miền Trung. Sống chung một nhà, giang sơn không thể có hai sư tử, nhưng mi yên tâm, ta không “hám danh, hám lợi”, mọi đại sự đều đề bạt mi làm “chúa muôn loài đó”, hehe.

Công tôm: Tui vẫn còn giữ tấm thiệp ông tặng tui với nét chữ “xinh xinh thẳng hàng đó”, trong đó ấn tượng nhất vẫn là dòng chữ “chúc cho tình bạn của chúng ta ngày càng khởi sắc”. Mặc dù sau đó tui hốt hoảng và có phần tức như con mực khi bóc quà do ông và thằng bạn chí cốt phối hợp, nhưng mà không sao, tui vui tánh mà, món quà đặc biệt đó chứ, cám ơn ông. Hehe

Kim Anh: ta nhớ hồi tháng tư mi tự hỏi là không biết quen ta từ khi nào, nhưng ta thì biết rõ đó, ta còn nhớ câu đầu tiên mi hỏi ta là gì nữa cơ, nhưng vì một số lý do tế nhị mà ta không tiện nói ra trên đây. Tất nhiên ta thừa biết mi sẽ tò mò và sẽ cố gặng hỏi lý do nhưng sở thích của ta là “trêu ngươi” người khác mi à, thông cảm cho ta nhé, hehe.

Còn rất nhiều người mình muốn kể, muốn nhắc tên, muốn cám ơn thật nhiều như Chị Duyên, người chị sâu sắc, luôn động viên mình trong những ngày thi anh văn, là Tuấn Việt “người thầy” giúp đỡ mình làm quen với dựng phim, rất nhiều rất nhiều nữa nhưng thời gian không cho phép khi giờ làm việc buổi chiều làm cụt hứng hết mọi cảm xúc. Ngày mai, chúc các bạn thành công với những dự định phía trước, lớn lên chứ không già đi nhé, chia tay hôm nay nhưng ngày vui sẽ còn gặp lại.

Muốn ngắm từng khuôn mặt thân quen, muốn nắm từng bàn tay, muốn nói với các bạn thật nhiều.
 

15.12.2011
Hồ Quốc Nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét