Thăm anh Dương trong bệnh viện. Lúc này có quá nhiều người bệnh. Trong vòng vài tháng trở lại đây mình đã đến tổng cộng 6 cái bệnh viện khác nhau để thăm 6 người khác nhau với 6 căn bệnh khác nhau. Có người bệnh nặng, có người bệnh nhẹ. Nhưng đại khái là hầu hết đều ở ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết. Chưa bao giờ mình cảm nhận sự sống mỏng manh và dễ bị cái chết chiếm đoạt như lúc này!
Đi nhiều bệnh viện quá, thành ra cũng không nhớ nỗi hết tên các bệnh viện mình vừa đến. Tự nhiên thấy Dương nằm đó mình lại thấy cô đơn. Không biết có đúng không? Vậy là cô đơn đối với em có nghĩa gì hả anh? Cũng không biết! Chỉ biết rằng hình như nó luôn tồn tại trong em và chờ có cơ hội là lại hiện ra, thân thiện như bạn bè lâu ngày gặp lại.
Một bài hát tặng cho anh. Mong rằng những người thật sự quan tâm tới anh họ sẽ đến thăm anh. Để một phần anh đỡ cảm thấy cô đơn. Hay nỗi cô đơn đó chỉ là do em cảm nhận từ anh? Hay từ em?
Vài lời em viết cho anh trên Facebook:
Anh Nguyễn Nam Dương
hiện đang một mình, một giường bệnh tại phòng 16, Khoa Nhiễm D, Bệnh
viện Bệnh Nhiệt Đới, Quận 5, TP.HCM. Gần 30 tuổi đầu, lăn lộn từ đài
truyền hình tỉnh đến đây, cũng đẹp trai, vui tính, quan trọng hơn nữa
lại còn độc thân, và đặc biệt là rất tốt
bụng, thế nhưng khi nhập viện thì lại một thân, một mình mấy ngày hôm
nay. Tặng cho anh một bài hát cho cái "bạc" của anh! Tự nhiên nhìn anh
nằm một mình trong viện mà em thấy cô đơn quá! Cái cô đơn của kẻ đã từ
từ hiểu được sự cô đơn trong đám đông nó tàn nhẫn như thế nào! - Không
biết có hiểu không? Cũng không chắc lắm! Đời còn nhiều đắng cay may mắn
chưa được trải qua, nhưng ơn của tạo hóa, đắng cay của số phận cũng nếm
được kha khá rồi! Hi vọng anh chóng khỏe để tiếp tục chiến đấu để lại
rồi cuối cùng lại nằm xuống anh nhé!
15.11.2012
Hồ Quốc Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét