Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Năm, 13 tháng 12, 2012

Vì lẽ chúng ta không hờ hững bước qua nhau

Từ Đà Nẵng về lại Sài Gòn, sau một tuần với những bộn bề suy nghĩ và công việc. Trong một tuần ở Đà Nẵng, mình đã vứt bỏ hết sách vở. Mình muốn thoát khỏi cái thế giới mà mình vẫn đang sống từng ngày, thử đi tìm một thế giới mới khác với nó, với bia, hải sản, biển và một não trạng ham chơi.

Một tuần đó mình đã cố gắng sống khác với chính bản thân mình, thử xem cuối cùng thì điều gì thật sự mang đến hạnh phúc cho mình. Tất cả rồi cũng đã trôi qua, mình không hạnh phúc vì không khí thoáng mát, cảnh đẹp trữ tình nên thơ của thành phố Đà Nẵng. Mình không hạnh phúc với những ly bia Heneiken mát lạnh hay hạnh phúc với những thứ hải sản tươi sống mà phải ở ngay biển mới có cơ hội thưởng thức được. 

Sau những lúc vui chơi và nhoẻn miệng cười, trong lòng mình lại là sự trống vắng đến lạ thường. Có lẽ đến giờ phút này mình đã thực sự hiểu mình cần gì rồi! HỌC, phải không? Vì hình như chính điều đó mới làm mình hạnh phúc và thỏa mãn thật sự! Nhưng thật sự cần phải nghiêm túc nhìn nhận là nó chưa đi đến đâu, vẫn đang còn ở trong quá trình cần phải hoàn thiện từng ngày!


Những ngày qua, bên cạnh một số sự thất vọng nho nhỏ về cách sống của một số người, mình cũng đã tìm thêm được một vài người bạn. Họ khá thông minh, họ học khá giỏi, ít ra là hơn mình - một người không dám tự nhận mình là thông minh mà chỉ biết luôn cố gắng lấy sự cần cù ra để sống, học tập và làm việc.

Mình muốn đem đến một điều gì đó, cũng có thể là những niềm vui nho nhỏ cho những người ở bên cạnh mình lúc này. Vì lẽ mình không muốn chỉ là những chiếc bóng hờ hững đi qua đời họ. Vì lẽ mình cảm thấy phần nào hạnh phúc khi được nhìn họ cười. Vì lẽ khi nghe họ nói mình cảm giác là đã hiểu họ. Vì lẽ không hiểu sao mình vẫn cảm thấy họ hơi trẻ con - mặc dù họ lớn tuổi hơn mình, cũng có thể nói là họ thành đạt hơn mình... Nhưng ai biết được, phải không? Mình hay tự hỏi mình những câu như vậy vì thời gian gần đây mình thường không chắc lắm về nhiều thứ trong cuộc sống: Mọi việc đều là vô thường, đúng theo triết lý của nhà phật.

Nhưng cho dù cuộc sống này có như thế nào đi nữa thì mình cũng sẽ nhẹ nhàng đón nhận nó. Có lẽ thời gian gần đây mình thấy mình càng ngày càng sống gần với phật hơn. Và tự nhiên mình lại có cảm giác yêu thương những người đã mỉm cười với mình. Và tự nhiên mình lại thấy mình không muốn làm họ đau, không muốn làm họ phải suy nghĩ. Mà chính những cái không mong muốn đó lại hay xảy ra đối với những người mình yêu thương, quý trọng.

Thôi chuyện gì đến thì nó sẽ đến. Mình sẽ trân trọng khoảng thời gian này! Trân trọng những người bạn đã đi cùng mình trong những ngày qua, ở Đà Nẵng, ở Sài Gòn. Vì lẽ chúng ta không hờ hững bước qua nhau, phải không?

Lại viết lan man... Không sao, vì cũng chỉ có một mình mình đọc.

Mục tiêu gần nhất: Điểm thi đầu vào hai môn ở trường Đại học Kinh tế, TP.HCM trên 8.0.

13.12.2012
Hồ Quốc Nam
http://hoquocnam.blogspot.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét