Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Năm, 16 tháng 2, 2012

Rồi một ngày tôi sẽ đến nơi

Có lần một người bạn thân (vai anh) hỏi tôi: "Em có chắc là đi đường đó an toàn không?" Tôi trả lời: "Em không biết. Nhưng em biết đi đường đó thì sẽ đến nơi. Ngày xưa Trần Huyền Trang chỉ biết bên Tây Trúc có kinh của Phật tổ và cứ đi thẳng về hướng Tây chứ đâu biết là trên đường đi mình sẽ gặp những gì! Ngày nay em cũng như Trần Huyền Trang, chỉ biết hướng đi nào là đích đến và cứ nhằm hướng đó mà đi. Em tin linh cảm của em là đúng."

Buổi trò chuyện có vẻ bâng quơ giữa tôi và người bạn (người anh) đó đến bây giờ vẫn là phương châm hành động của tôi trong khoảng thời gian ba năm sắp tới. Tôi không biết trước trên đường đi mình sẽ gặp những trở ngại, khó khăn cụ thể gì. Tôi không biết trong khoảng thời gian ba năm sắp tới tôi sẽ xoay sở ra sao với khối kiến thức luật khổng lồ từ trường Luật cùng với những lo toan trong bộn bề cuộc sống. Nhưng có một điều gì đó rất mạnh mẽ vẫn luôn luôn ngự trị trong tôi: tôi tin rồi một ngày tôi sẽ đến nơi. Cái đích đó là nơi tôi cần đến và tôi nghĩ có một ngày tôi sẽ đến.

Hơn 12h đêm, đã ba ngày liên tục tôi không nhắn tin cho ai. Hôm nay là ngày 14.02, một ngày mà có lẽ nhiều người trẻ như tôi háo hức. Một ngày có lẽ từ lâu lắm rồi không phải là ngày thú vị hay mong chờ lắm đối với tôi. Cầm trên tay điện thoại, tôi nghĩ mình cần nhắn tin cho một người nào đó. Đó là một người con gái đã xuất hiện trong đầu tôi nhiều hơn ba lần trong ngày đặc biệt mà lẽ ra tôi phải dành nhiều thời gian hơn cho cô ấy. Sáng hôm sau và cả ngày hôm sau nữa, tôi không nhận được tin nhắn trả lời từ cô ấy. Điều đó tôi đã dự đoán được từ lúc dự định cầm trên tay chiếc điện thoại và bắt đầu soạn những chữ cái đầu tiên. Nhưng dù sao đi nữa thì điều ấy vẫn thường xảy ra nên tôi cũng không lấy gì làm lạ.

"Em phải thành công anh à. Bởi vì số phận của em là vậy, không thể cưỡng lại được. Ngay từ lúc em sinh ra cho đến ngày hôm nay, xem xét lại toàn bộ lịch sử, em biết em sẽ thành công. Anh em mình phải thật cố gắng để đi đến thành công anh nhé!" - Tin nhắn gửi người bạn thân (vai anh) lúc 12h30 sáng ngày 15.02.

Tôi tin rồi mọi chuyện sẽ ổn. Chỉ cần mình biết hướng đi và dám bước đi. Rồi một ngày cái đích mình mong đợi sẽ đến. Tôi chợt nhớ: "Một người bị bại liệt muốn chạy thật nhanh và một người khỏe mạnh không muốn chạy thì cả hai cùng đứng một chỗ." Tôi không phải là một người bại liệt. Tôi cũng không phải là một người khỏe mạnh không muốn chạy. Tôi đang chạy và đang cố chạy hết sức mình. Tôi tin rồi một ngày tôi sẽ đến nơi!

15.02.2012
Hồ Quốc Nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét