Năm tôi học lớp 10
Trong lớp
học Anh Văn, tôi bắt đầu nhìn chằm chằm vào em, người con gái đang ngồi kế bên
tôi. Tôi gọi em là “người bạn tốt nhất”. Tôi nhìn vào em rất lâu, mái tóc dài,
óng mượt, và tôi bắt đầu nghĩ, phải chi, chúng tôi không chỉ là bạn của nhau.
Nhưng có lẽ, em không nghĩ như tôi. Sau giờ học, em đến gần tôi và hỏi mượn một
số bài mà em đã bỏ lỡ vào ngày hôm trước. Em nói, “Cảm ơn anh” và hôn nhẹ lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn em
biết rằng, tôi không muốn em và tôi chỉ là bạn, tôi rất thích em nhưng tôi quá
mắc cỡ, và tôi cũng không biết tại sao?
Năm tôi học lớp 11
Điện thoại
reo. Bên đầu dây bên kia là em. Em đang khóc, em kể cho tôi nghe về chuyện
người yêu của em đã làm tổn thương em như thế nào. Em không muốn ở một mình
trong một hoàn cảnh như vậy, em gọi tôi đến, và tôi đã đến. Khi chúng tôi ngồi
kế bên nhau trên ghế sô pha, tôi nhìn thẳng vào đôi mắt yếu đuối ấy, và ước gì
chúng tôi là của nhau. Sau hai giờ đồng hồ, chúng tôi đã xem xong một bộ phim
của nữ diễn viên Drew Barrymore, ăn hết ba bịch khoai
tây chiên sắc lát mỏng, và em muốn đi ngủ. Em nhìn vào mắt tôi, và nói, “Cảm ơn anh”, và hôn nhẹ lên má tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn em biết rằng,
tôi không muốn em và tôi chỉ là bạn, tôi rất thích em nhưng tôi quá mắc cỡ, và
tôi cũng không biết tại sao?
Năm cuối cấp
Ngày hôm trước buổi tiệc chia tay
trước khi ra trường em đã đến trước cửa nhà tôi và nói, “Người bạn mà em hẹn đi chung hôm nay bệnh rồi, anh ấy sẽ không đi chung
với em, chúng ta đi với nhau nhé!”. Tôi cũng chẳng có ai để hẹn đi chơi
cùng, và khi còn là học sinh lớp bảy, chúng tôi đã hứa với nhau, nếu cả hai
chúng tôi đều không có bạn khi đi đâu đó, chúng tôi sẽ đi cùng với nhau với tư
cách là “bạn tốt nhất”. Chúng tôi đã đi với nhau trong đêm đó, sau khi buổi
tiệc kết thúc, tôi đưa em về nhà. Chúng tôi nhìn vào mắt nhau, mắt em lúc này
trong như một viên pha lê. Tôi ước gì, lúc đó, chúng tôi không chỉ là bạn của
nhau, nhưng có lẽ em đã không nghĩ như tôi, và tôi biết điều đó. Em nói, “Em đã có một buổi tối thật vui vẻ, cám ơn anh!”
và em nhẹ nhàng hôn lên má của tôi. Tôi
muốn nói với em, tôi muốn em biết rằng, tôi không muốn em và tôi chỉ là bạn,
tôi rất thích em nhưng tôi quá mắc cỡ, và tôi cũng không biết tại sao?
Ngày lễ tốt nghiệp
Một ngày
trôi qua, một tuần trôi qua, rồi một tháng trôi qua. Thời gian trôi nhanh như
một cái chớp mắt, vậy là ngày lễ tốt nghiệp cũng đã đến rồi. Tôi ngắm nhìn
“người bạn tốt nhất” của tôi trên bục nhận bằng tốt nghiệp. Tôi ước gì, lúc đó, chúng tôi không chỉ là bạn của nhau,
nhưng có lẽ em đã không nghĩ như tôi, và tôi biết điều đó. Trước khi mọi người
trở về nhà, bận nguyên bộ đồ trong ngày lễ tốt nghiệp, em đã đến gần tôi, em đã
khóc khi tôi ôm em vào lòng. Em nhấc đầu ra khỏi vai tôi và nói, “Anh là người bạn tốt nhất của em đấy, cám ơn
anh!”, và em nhẹ nhàng hôn lên má của tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn em biết rằng, tôi không muốn em và tôi chỉ
là bạn, tôi rất thích em nhưng tôi quá mắc cỡ, và tôi cũng không biết tại sao?
Một vài năm sau đó
Bây giờ
thì tôi đang ngồi trong nhà thờ. Hôm nay là ngày lễ kết hôn của “người bạn thân
nhất” của tôi. Tôi đã chứng kiến giờ phút em ấy nói với đức cha, “Con đồng ý”.
Từ đó tôi bắt đầu rời xa em thật sự, em đã kết hôn với một người đàn ông khác. Tôi đã từng ước chúng tôi không chỉ là bạn của nhau, nhưng
có lẽ em đã không nghĩ như tôi, và tôi biết điều đó. Trước khi bước lên xe hoa,
em đến bên tôi và nói, “Cám ơn vì anh đã
đến tham dự!”, em hôn nhẹ nhàng lên má của tôi. Tôi muốn nói với em, tôi muốn em biết rằng, tôi không muốn em và tôi chỉ
là bạn, tôi rất thích em nhưng tôi quá mắc cỡ, và tôi cũng không biết tại sao?
Tại
tang lễ
Nhiều năm trôi qua, tôi nhìn xuống
chiếc quan tài của người phụ nữ mà tôi đã từng gọi là “người bạn tốt nhất”. Trong
tang lễ, họ đọc một đoạn nhật ký của em viết khi còn học ở mái trường cấp ba.
Những dòng ấy như sau, “Tôi chăm chú nhìn
vào anh và ước gì chúng tôi không chỉ là bạn tốt nhất của nhau, nhưng có lẽ anh
không nghĩ như tôi, và tôi biết điều đó. Tôi muốn nói với anh, tôi muốn chúng ta
không chỉ là bạn của nhau, tôi rất thích anh, nhưng tôi quá mắc cỡ, và tôi cũng
không biết, tại sao? Tôi ước gì anh nói, anh cũng rất thích tôi.” Tôi ước
gì tôi đã nói những lời như vậy với em, và… tôi đã khóc…
03/5/2010
(dịch)
Hồ Quốc Nam
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét