Cũng kỳ lạ, mình gọi một người phụ nữ nếu so về ngày sanh, tháng đẻ thì nhỏ tuổi hơn mình là chị. Sau 6 năm cuối cùng mình cũng gặp lại Như. Bề ngoài có thay đổi đôi chút nhưng có lẽ bên trong cả hai đã thay đổi rất nhiều. Mình biết được Như cũng có nhiều khó khăn phải đối mặt trong cuộc sống. Mình đã chia sẻ cùng Như rất nhiều chuyện, cả những câu chuyện thầm kín nhất của mình. Có lẽ tìm được một người tâm sự thì vẫn hay hơn là chôn giấu trong lòng bao nhiêu những nghĩ suy. Trong đầu mình có quá nhiều dự định, không biết có khi nào đến một lúc nào đó nó sẽ nổ tung đi mất.
Những đứa trẻ từ nông thôn lên thành phố học đại học, nếu không có một điều kiện vật chất ban đầu vững bền thì chúng phải đối mặt với nhiều thử thách trong cuộc sống, mà chung quy nhiều nhất có lẽ là vấn đề "cơm, áo, gạo, tiền." Nghe đến cụm từ đó nhiều lúc mình muốn khinh bỉ nhưng rồi càng ngày càng nhận ra đó là vấn đề mà biết bao nhiêu đứa đi học, đi làm xa nhà phải mang theo nặng trĩu như một hòn đá lớn ở trong lòng. Có lẽ cũng chính vì cụm từ đó mà nhiều đứa bạn của mình đã đánh mắt vẻ ngây thơ, trong sáng của những năm học cấp 1, cấp 2. Bạn không thể tiếp tục ngây thơ, trong sáng được nếu bạn cảm thấy đói và đau khổ vì bị người khác sỉ nhục. Có lẽ mình và Như (không ngoại lệ hàng trăm, hàng nghìn bạn trẻ khác) đã cảm nhận và sống trong những ngày tháng cùng với những nghĩ suy tương tự.
Hiện tại cho dù phải đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng theo mình quan sát thì Như có lẽ đang có một niềm hạnh phúc và hi vọng lớn lao: một anh chàng kỹ sư xây dựng hiền lành. Người miền Tây thì thường thật thà, chất phát. Mình hi vọng anh chàng này sẽ là người biết cảm thông, chia sẻ cùng chị của mình. Hi vọng anh ta đừng trở thành một người đàn ông tệ bạc để làm cho người khác đau khổ. Mình đã nhìn thấy được hạnh phúc của đôi bạn trẻ. Hi vọng họ sẽ như đôi chim chung thủy và tiếp tục dìu dắt nhau đi qua biết bao sóng gió của cuộc đời này. Hãy vững tin Như nhé!
01.9.2012
Hồ Quốc Nam
http://hoquocnam.blogspot.com
Những đứa trẻ từ nông thôn lên thành phố học đại học, nếu không có một điều kiện vật chất ban đầu vững bền thì chúng phải đối mặt với nhiều thử thách trong cuộc sống, mà chung quy nhiều nhất có lẽ là vấn đề "cơm, áo, gạo, tiền." Nghe đến cụm từ đó nhiều lúc mình muốn khinh bỉ nhưng rồi càng ngày càng nhận ra đó là vấn đề mà biết bao nhiêu đứa đi học, đi làm xa nhà phải mang theo nặng trĩu như một hòn đá lớn ở trong lòng. Có lẽ cũng chính vì cụm từ đó mà nhiều đứa bạn của mình đã đánh mắt vẻ ngây thơ, trong sáng của những năm học cấp 1, cấp 2. Bạn không thể tiếp tục ngây thơ, trong sáng được nếu bạn cảm thấy đói và đau khổ vì bị người khác sỉ nhục. Có lẽ mình và Như (không ngoại lệ hàng trăm, hàng nghìn bạn trẻ khác) đã cảm nhận và sống trong những ngày tháng cùng với những nghĩ suy tương tự.
Hiện tại cho dù phải đối mặt với nhiều khó khăn, nhưng theo mình quan sát thì Như có lẽ đang có một niềm hạnh phúc và hi vọng lớn lao: một anh chàng kỹ sư xây dựng hiền lành. Người miền Tây thì thường thật thà, chất phát. Mình hi vọng anh chàng này sẽ là người biết cảm thông, chia sẻ cùng chị của mình. Hi vọng anh ta đừng trở thành một người đàn ông tệ bạc để làm cho người khác đau khổ. Mình đã nhìn thấy được hạnh phúc của đôi bạn trẻ. Hi vọng họ sẽ như đôi chim chung thủy và tiếp tục dìu dắt nhau đi qua biết bao sóng gió của cuộc đời này. Hãy vững tin Như nhé!
01.9.2012
Hồ Quốc Nam
http://hoquocnam.blogspot.com
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét