Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Năm, 23 tháng 9, 2010

Má và mưa

Ngoài kia mưa đang rơi…

Hai giờ sáng, một con mưa kéo đến giữa đêm khuya, bên ngoài là tiếng gió ù ù, tiếng lá cây xào xạc, tiếng những giọt mưa nặng trịch rớt lên mái nhà tôn không ngớt, tiếng những con chim lạc bầy gọi nhau đến khản giọng… Vậy là đã ba năm rồi Út xa nhà mình má he? Đêm nay tự nhiên nằm nhìn lên trần nhà rồi tự nhiên nhớ má. Mới hồi tết Út về nhà, má hỏi, “Hè này về không Út?”, Út nũng nĩu dụi đầu vào ngực má nhõng nhẽo, “Không về đâu, ai về chi cái xóm khỉ ho cò gái này. Út ở Sài Gòn học thêm…”. Má vừa xoa đầu vừa nói nhỏ, “Ráng học cho giỏi đi, rồi sau này má cưới chồng cho,” “Thôi cưới chồng làm gì, ở giá với má cho sướng,” Lạ thật, đêm đó cũng là một đêm trời mưa…

Từ lúc lên học đại học đến giờ, Út chưa bao giờ mua một cái áo mưa, đơn giản là mưa Sài Gòn nhanh vừa đủ để cho Út mặc cái áo mưa đó vào người. Hoặc có khi vì tiếc tiền của má quá mà Út không dám mua cho mình một cái áo mưa nào. Đêm nay mưa to quá, có lẽ đây cũng là lần đầu tiên xa nhà Út thấy một cơn mưa to và dài như vậy. Nghe trên radio thì mấy ngày nay đài dự báo là có bão, tự nhiên Út thấy chột dạ. Không biết ở nhà mấy con heo má nuôi có lạnh lắm không. Nhớ những lần mưa to, heo xuất chuồng chạy ra ngoài, hai má con chạy theo rượt đuổi bắt cho bằng được giữa đêm mưa to. Để cho heo chạy ra đường xe cán chết; nếu để nó chạy xa quá người ta bắt mất; mưa to thế này không bắt heo vào chuồng nó ở ngoài lạnh... tội nghiệp… Má vẫn nói như vậy mỗi lần Út càu nhàu, “Mưa to như vậy mà bắt người ta phải chạy ra mưa, không cho người ta ngủ.” Nói thì nói vậy chứ Út biết má đi bắt heo giữa đêm khuya thì Út cũng phải chạy theo. Ừ, phải rồi, nhà chỉ có hai má con, nếu má mà ra khỏi nhà ban đêm, Út cũng phải chạy theo, vì ở nhà một mình… sợ ma. Đêm nào ngủ cũng ôm má cứng ngắt mà cứ nói sạo là sao má không đi một mình đi để người ta ngủ.


Đã từ lâu lắm rồi, cứ mỗi mùa mưa đến là má với Út lại chạy ra ngoài đường bắt heo, như một chuyện năm nào cũng có. Năm Út bốn tuổi, ba đi biển, rồi một mùa mưa qua, tự nhiên từ đó biền biệt không thấy ba trở về. Lớn lên chút nữa, Út hỏi má, “Ba đi lâu như vậy không về sao không làm bàn thờ cho ba?”, mỗi lần Út hỏi như vậy là mỗi lần Út lại thấy khóe mắt má cay cay, “Ba đi không có tin tức, lỡ ba còn sống trở về tội nghiệp ba.” Có lẽ má luôn tin là ba còn sống. Một người đàn ông mạnh khỏe, là trụ cột của gia đình thì có lẽ không thể nào chết được chỉ vì một mùa mưa qua. Vậy là trong nhà Út, ngoài một tấm ảnh ba với má chụp với nhau hồi hai người mới cưới, còn lại không có cái gì là của ba.

Đêm nay, mưa vẫn rơi từng giọt từng giọt trên mái tôn nặng trịch. Nhắm mắt lại, tự nhiên, Út lại thấy mình cùng má lao ra ngoài những cơn mưa, chạy ì ạch trong đêm khuya, bắt những chú heo con vừa mới xổng chuồng…

Ngoài kia mưa vẫn rơi…
(tặng TT - Nhớ những bữa hai đứa tụi mình chui vô rừng đước bắt sáo)

23/9/2010
Hồ Quốc Nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét