Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Hai, 27 tháng 9, 2010

Trả lại tên cho Tèo

(Trích từ tâm sự của một người mẹ xót con)
Cha mẹ sinh con ra, đặt tên cho con và con là niềm tự hào của cha mẹ…
 
Mấy hôm nay thằng Tèo bị bệnh. Nó bị sốt…

Thằng Tèo năm nay mới vào học lớp 3, vậy là cũng đi học được 2 năm rồi. Thương cho cái thằng con của má, mới học lớp 3 mà cũng đã biết mắc cỡ. Ba ngày nay con không đi học, hỏi ra mới biết vì con đang mắc cỡ với bạn bè. Tự nhiên mấy ngày hôm nay có một cái thông tin thật là kì lạ. Cái thằng con hiền như cục đất của má lại bị người ta đồn là mang cái tật ăn cắp…

Má thằng Tèo đang ngồi nấu cơm sau nhà bếp, bỗng nghe tiếng của bà Sáu chạy từ ngoài ngõ vào:

- Má thằng Tèo…
- Gì vậy thím sáu…
- Thằng Tèo nhà bà hư quá, mới nghe mấy sấp nhỏ đầu xớm nói là nó ăn cắp bánh của bà bán chuối chiên…

Cái gì thì cái chứ cái chuyện mà thằng Tèo ăn cắp thì má nó không tin. Thằng Tèo ngoan ngoãn, có bao giờ dám lấy trái ớt, cọng hành của ai đâu. Con của má sinh ra, má dạy dỗ thì má tin con lắm chứ. Một lát sau, bà Ba ở đầu xớm chạy vào hớt ha, hớt hải…
 
- Má thằng Tèo, thằng Tèo ăn cắp bánh của bà bán chuối chiên…

Lần này thì má thằng Tèo bắt đầu sinh nghi. Linh cảm của một người mẹ làm cho bà lo lắng. Một người nói thì má nó nhất nhất không tin. Chứ hai người nói thì má nó lo quá. Một người mẹ mà mang nặng, đẻ đau đứa con của mình. Nuôi nó mấy năm, rồi lo cho con đi ăn học. Học tới lớp 3 mà đã nghe có tiếng xấu về con rồi. Người mẹ nào mà không lo lắng được chứ? Người mẹ vẫn ngồi bên cái nồi cơm đang sôi ùng ục, mắt đăm chiêu nhìn lên những làn khói từ trong cái bếp lò cũ bay lên…

- Má thằng Tèo, thằng Tèo ăn cắp bánh của bà bán chuối chiên…

Lần này thì má nó bỏ luôn cái nồi cơm đang nấu, hớt ha, hớt hải chạy đi tìm cái đứa con hư. Vừa đi má nó vừa lẩm bẩm, “Con ơi là con, sao con lại đi ăn cắp của người ta. Má mà gặp con lúc này, má đánh con cho chết… Con còn nhỏ như vậy mà dám ăn cắp bánh chuối chiên, lớn lên con còn ăn cắp cái gì nữa?” “Con hư là tại mẹ”, ông bà ta cũng đúng, má thằng Tèo vừa khóc, vừa cắn răng chạy đi tìm đứa con hư…

Thằng Tèo ngồi thất tha, thất thiểu tại cái gốc đa bên cạnh cái giếng nước đầu xớm. Má nó nhìn thấy nó, chạy tới định bộp tay mấy cái, “Đồ con hư nè, sao mày lại ăn cắp của người ta?”. Thằng Tèo ngẩng mặt lên, nhìn má nó, rồi bất ngờ ôm chầm lấy má nó. Linh cảm của một người mẹ, má thằng Tèo ôm nó vào lòng… thằng Tèo gục đầu vào vai má nó khóc nức nở. Má nó ôm nó về nhà. Bên cạnh là tiếng la ó của lũ trẻ con đầu xớm, “Lêu lêu thằng Tèo, đồ ăn cắp, đồ ăn cắp…”

Thằng Tễu con anh Chí đầu xớm này năm nay sắp vào lớp 1. Mà cái thằng kì lạ, hễ thấy ai có áo đẹp, cái quần đẹp là nó nhất định đòi cho bằng được. Không đòi được thì nó nằm vật ra đất, khóc la um sùm mấy ngày liền. Anh Chí có mỗi một đứa con trai như nó nên cứ chiều hoài, chiều hoài cho bằng được, hết lần này đến lần khác.
 
Thằng Tễu hâm mộ thằng Tèo lắm, “Anh Tèo học lớp 3, học giỏi, ngoan ngoãn, cô giáo rất thương, bạn bè rất quý mến, con muốn được như anh Tèo”. Khổ thân cho anh Chí, con với cái. Thằng Tễu muốn cái gì cũng được, anh mua cho nó hết, mà tự nhiên cái thằng con này lại muốn được như anh Tèo. Bậc làm cha, làm mẹ như anh Chí làm sao mà làm hài lòng cái đứa con nhỏ này được?

Thương con lắm, mà con ơi, con có hiểu cho tấm lòng của người cha này không? Con muốn cái gì cha cũng chiều con hết, tự nhiên con muốn được như anh Tèo thì cha làm sao mà làm được hả con? Thương con, xót con, mấy ngày nay cứ nằm ủ rủ ở nhà khóc lóc rồi nằm vật ra đất. Anh Chí quyết định qua nhà má thằng Tèo…

- Má thằng Tèo có nhà đó hôn?


Thì ra là thằng Tèo đi học, còn má nó đã đi ra ruộng từ sáng sớm rồi. Người cha thương con ngồi chờ ngoài cái sân nhỏ. Nhìn thấy cái sào quần áo mà má thằng Tèo đang phơi, Chí vơ lấy một cái áo. Về rồi tính tiền với má nó sau… Chí vơ lấy thêm một cái quần. Về rồi tính tiền với má nó sau… Chí vơ lấy thêm một cái nón. Về rồi tính tiền với má nó sau… Nhà thằng Tèo vốn nghèo xơ, nghèo xát nhất cái xớm này. Quấn áo lành lặn còn không có. Lấy mấy cái này, rồi về đưa cho má nó một ít tiền, xem như là cho tiền thằng Tèo mua đồ mới vậy…

- Tễu ơi, con mặc đồ giống anh Tèo thiệt đó…
- Con không muốn tên Tễu nữa, con muốn tên Tèo… Cha gọi con là Tèo, kể từ hôm nay…

Rồi thì anh Chí cũng cắn răng, cắn lưỡi gọi cái thằng Tễu con mình là “Tèo”. Ừ thì cái Tễu với cái Tèo nó cũng y chang như nhau, đều là chữ T cả mà. Thằng Tễu là con của mình thì nó có chạy lên đằng trời thì cũng là con mình thôi…

Vậy là cái thằng Tễu cũng có một cái tên mới, “Tèo”, “Tèo”, “Tèo”… nó thích thú gọi cái tên mới của mình với tất cả sự kiêu hãnh của một em bé mới vào lớp 1. Tôi là Tèo, Tèo thì học là nhứt lớp, cô giáo sẽ thương nhứt lớp, bạn bè thương nhứt lớp… Nó ghi vô luôn mấy cái vở mà ba nó mua cho nó, “Tôi là Tèo”…

Sáng đó, thằng Tễu đi học rất sớm, nó muốn khoe với bạn bè, cô giáo nó là nó đã có một cái tên mới. Nó đi ngang nhà ông sáu già, “Ông sáu, con tên là Tèo!”. Ông sáu già lắm, năm nay tám mươi mấy tuổi, mắt nhìn không còn rõ, tai đã gần như điếc đặt. Nó đi ngang chỗ bà Hai bán bún mắm, “Bà Hai, con tên là Tèo!”. “Ừ thôi con đi học đi!”, bà Hai bán bún mắn vừa nói vừa cặm cụi dùng tay khuấy khuấy cái nồi bún mắm đang sôi sùng sục. Đi đến chỗ ông Tám thợ mộc, “Ông Tám, con tên là Tèo!”. “Ừ đi học ngoan nha con!”, ông Tám nói mà hai tay vẫn đang gạch gạch mấy đường vuông vức trên mấy thớ gỗ. Nó đi đến chỗ bà bán chuối chiên, “Con tên là Tèo!”, “Tèo đi học ngoan nha con!”, bà bán chuối chiên không nhìn nó, hai tay vội vã trở đi, trở lại mấy cái bánh chuối chiên đang sôi trong nồi mỡ nóng rực. Thằng “Tèo” vừa bước đi khuất lưng, con chó vàng đang nằm gần đó chạy đến cắn mấy cái bánh chuối chiên…

Chiều nay, má thằng Tèo chạy qua nhà anh Chí khóc nức nở…

- Anh Chí àh, tôi chỉ có một thằng con thôi, nó có tiếng tăm gì xấu thì bậc làm cha, làm mẹ như tôi đau xót lắm…
- …
- Quần áo của thằng Tèo đó, nó mặc cũng chật rồi, tôi cho thằng Tễu, thấy nó thương anh Tèo nó quá…
- …
- Tôi xin anh, làm cái gì thì làm, mình còn tình làng nghĩa xớm. Xin anh hãy trả lại cái tên cho con tôi…

Chiều nay, ánh nắng vàng bỗng nhiên gay gắt… Cái nắng gọi qua từng tán cây chiếu sâu vào những lùm cây nhỏ hàng ngày vốn ẩm ướt. Ánh nắng chiều nghiêng nghiêng chiếu xuyên qua mấy cái xà ngang đã bạc màu, từng tia nắng vàng đâm thẳng vào cái giường mà má thằng Tèo và nó vẫn nằm thường ngày…

Đêm đó, Tèo nằm mơ thấy mình đang ở bên nhà bác Chí, “Tễu à, thức dậy đi học đi con!”…

27/9/2010
Hồ Quốc Nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét