Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Bảy, 10 tháng 4, 2010

Vì Học kì quân đội là xương, là máu!

Năm 2009, được thông tin từ một người bạn, tôi hăm hở đi đăng kí làm Điều phối viên của chương trình Học kì trong quân đội. Chính anh Sơn, chị Hạnh, anh Dũng Nhân là những người đã tuyển tôi làm Điều phối viên.

Tôi bắt đầu quen những người bạn mới, những điều phối viên như tôi. Anh Sơn, anh Dũng Nhân, chị Hạnh chính là những người dìu dắt tôi những bước đầu khi bước vào một môi trường mới. Tôi vốn là một đứa tự cao, tự cao đến nỗi mà giờ này khi tôi nhìn lại mình một năm trước tôi thấy buồn cười quá. Sao lúc đó mình trẻ con đến như vậy?

Kể từ đó, mỗi ngày, tôi lại được trải nghiệm những cảm giác mà từ nhỏ đến giờ tôi chưa bao giờ có: Tôi bắt đầu cảm nhận được giá trị của sự cố gắng (một đôi chân dán đầy những miếng Salonpass đã dạy cho chúng tôi những điệu nhảy mà đến mấy tháng sau chúng tôi mới nhớ hết được; Một người con gái với cái cổ họng đã bị khàn và muốn vỡ ra vì thức khuya, bị bệnh mà vẫn cố gắng dạy cho chúng tôi hát mấy ngày liền; Những khuôn mặt xanh sao, trắng bệch...). Có nhiều lúc tôi muốn như bỏ cuộc, tôi thấy mình có lẽ không thể nào theo kịp với những gì mà các anh chị đang dạy cho tôi...

Lần đầu tiên trong đời tôi bị một người la như "tát nước vào mặt". Sau này tôi gọi người đó là "thầy". Và cái từ "tát nước vào mặt" cũng là từ mà thầy đã dạy cho tôi. Trong mắt tôi thầy lúc nào cũng là một người nghiêm khắc. Nghiêm khắc dạy dỗ chúng tôi từ những bài học nhỏ nhất cho đến những bài học giá trị nhất trong cuộc sống mà tôi suốt đời không thể nào quên được.
Rồi Học kì quân đội... rồi mười ngày trong quân ngũ... rồi mồ hôi... rồi mồ hôi... rồi nước mắt... rồi nước mắt... rồi nước mắt... rồi... rồi...

Là một đứa con trường thành từ Học kì trong quân đội, tôi hiểu được giá trị mà HKQĐ đã đem lại cho những người là Điều phối viên như tôi, cho những chiến sĩ HKQĐ, cho thế hệ trẻ VN. Tôi biết được những khó khăn, gian khổ mà những người tổ chức chương trình phải chịu. Tôi hiểu được giá trị của chất xám mà các anh chị đã bỏ ra. Tôi hiểu được những khó khăn mà các bạn điều phối viên như chúng tôi phải có để có được một chương trình thành công như mong muốn. Tôi hiểu được... HKQĐ đã là mái nhà thứ 2 của tôi.

Một ngày kia, tôi nghe tin, mái nhà của tôi bỗng dưng bị nghiêng ngả. Có người đang kinh doanh trên mồ hôi... nước mắt... công sức của chúng tôi... Đau xót lắm...

Là một sinh viên báo chí, tôi sẽ viết, tôi sẽ đấu tranh bằng ngòi bút của mình... Vì Học kì quân đội là mái nhà... và là xương, là máu...

10/4/2010
Hồ Quốc Nam

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét