Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Ba, 25 tháng 10, 2011

Sài Gòn những ngày tháng ấy

Sau một chuyến công tác dài hơi đi khắp miền Bắc Việt Nam, Sài Gòn lại hiện ra trước mắt. Vẫn là Sài Gòn của ngày nào sau biết bao nhiêu ngày xa cách. Ngày hôm qua khi về lại Sài Gòn, vẫn là những con đường đầy bụi cũ ngồn ngộn người và xe. Nhiều lúc đi nhiều quá nên mỗi lần quay lại Sài Gòn mình cứ như một anh Hai Lúa lần đầu từ tỉnh lẻ lên thành phố. Đi nhiều nơi mới biết, Sài Gòn cũng nhỏ lắm, chật chội lắm, không phải "Sài Gòn phồn hoa đô hội" như người ta vẫn thường nói.

Nhịp sống Sài Gòn nhiều khi vùi lấp những tơ tưởng ngày thường

Đi nhiều mới biết đất nước Việt Nam mình bé xíu. Hằng ngày, có đến hơn 90 triệu con người vẫn chen chúc nhau sống trên dãi đất hình chữ S này với biết bao nhiêu toan tính; với biết bao nhiêu hĩ, nộ, ái, ố; với biết bao nhiêu yêu, thương, ghét, giận hờn... giữa người với người. Tự nhiên khi về tới Sài Gòn, những kỉ niệm ngày xưa cũ lại ùa về từ một miền ký ức đã bị vùi chôn bởi nhịp sống tấp nập ngày thường. Những gì đã qua luôn luôn là những gì đẹp nhất. Dẫu trong đó có cả những nụ cười và những giọt nước mắt. Những mong ký ức tươi đẹp đó là những sự thật mình đã thật sự trải qua, những mong những hình ảnh ngày hôm nay lại hiện về là những hình ảnh thật sự chứ không phải là một phần của ảo vọng và tơ tưởng ngày thường.

Từng hình ảnh với những con người thân quen cứ ào ào ùa về như một cuốn phim, cuốn phim ấy có lúc ồn ào, có lúc lặng lẽ, có lúc dễ thương, có lúc dễ ghét như hình ảnh người em gái Sài Gòn lúc mới yêu. Nhiều lúc tự vấn lại lương tâm mình: "Mình đã sống hết mình với Sài Gòn chưa? Mình đã từng yêu ai thật sự chưa? Mình đã từng... đã từng chưa? Mình đang sống vì những ai và sau này mình chết đi vì những ai? Có ai khóc lúc thân thể này trở về với lòng đất? Mình đã làm được những gì cho cuộc đời này để không phí một kiếp làm người?". Vui vì mình vẫn cảm thấy không hổ thẹn khi sống kiếp người này. Ít nhất cũng cho đến giờ phút này.

Sài Gòn là những mảnh chắp vá hết sức ngô nghê. Đi giữa lòng thành phố tráng lệ này, nhiều lúc tự hỏi: Đâu là cũ, đâu là mới? Đâu là cao, đâu là thấp? Đâu là xa hoa, tráng lệ, đâu là nghèo nàn, lạc hậu? Sài Gòn cũ hay mới? Sài Gòn cao hay thấp? Sài Gòn đen hay trắng? Tất cả những câu hỏi và câu trả lời trên đều nằm trong suy nghĩ của mỗi người, nhưng đối với mình thì Sài Gòn có cái gì đó buồn man mát. Một nỗi buồn có lẽ không nói được thành lời!

25.10.2011
Hồ Quốc Nam
http://hoquocnam.blogspot.com

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét