Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Hai, 19 tháng 9, 2011

Tình yêu và những cánh chim sắt


Hai năm về trước, khi còn là sinh viên ở Ký túc xá Đại học Quốc gia TP.HCM, tôi cùng với những người bạn thân trong đội bóng rổ Ký túc xá vẫn thường dùng hai bàn tay đập vào nhau mỗi lần có một con chim sắt bay ù ù qua đầu chúng tôi. Tôi còn nhớ rõ, ở sân bóng rổ Ký túc xá, cứ mỗi 15 phút là có một con chim sắt bay ngang. Hàng đêm, chúng tôi cùng nhau chơi bóng rổ và cùng nhau đếm những con chim sắt. Lần cuối cùng chúng tôi đập hai bàn tay vào nhau và dừng lại ở con số 1.000. Chúng tôi quyết định dừng lại ở đó vì dù sao 1.000 cũng là một con số đẹp.
 
Muốn biết được phải mất thời gian bao lâu thì mới đếm được 1.000 con chim sắt? Bạn cứ làm phép tính nhẩm như thế này, cứ 15 phút có một con chim sắt bay ngang đầu chúng tôi, vậy để có thể đếm được 1.000 con, chúng ta sẽ mất khoảng (15*1.000)/60 = 250 giờ, tức khoảng 10.5 ngày liên tục ở trên sân bóng rổ chỉ để đếm chim sắt. Thuở ấy, chúng tôi là sinh viên Đại học quốc gia, chúng tôi học ở các trường khác nhau và chỉ gặp nhau có mấy tiếng vào mỗi buổi tối.

Nhiều người thắc mắc tại sao phải đếm chim sắt mà không phải là những thứ khác, ví dụ như xe buýt chẳng hạn. Ừ thì chim sắt đối với chúng tôi có một ý nghĩa đặc biệt khác. Mỗi lần chim sắt bay ngang, chúng tôi thường tự hỏi, trên những cánh chim sắt ấy có khoảng bao nhiêu người? Có bao nhiêu ngươi đang nhìn xuống mặt đất và cái Ký túc xá bé tí nơi chúng tôi đang đứng? Có bao nhiêu người trong đó là người thân của chúng tôi? Có bao nhiêu kẻ ngốc như chúng tôi đang nhìn lên bầu trời đêm đen kịch những đám mây của Ký túc xá chỉ để đếm chim sắt? Và quan trọng hơn nữa là những cánh chim sắt ấy đang bay về đâu?

Rồi mấy năm trôi qua, những cánh chim sắt cứ lần lượt mang những người thân của chúng tôi đi xa, đi về những phương trời xa lắm nơi mà chúng tôi chưa bao giờ có cơ hội đến được. Những cánh chim sắt ấy đã mang những người thân của chúng tôi đi về một đất nước nào đó xa xăm trên trái đất. Mang theo biết bao nhiêu sự nhớ thương, niềm tin và hi vọng được gửi vào những người thân khi họ đi về một phương trời mới nào đó. Mới hôm qua đây thôi cánh chim sắt ấy lại một lần nữa mang một người thân của tôi đi về một phương trời khác. Lại một cuộc chia tay, tôi tin rồi mấy năm nữa thôi cũng chính cánh chim sắt ấy sẽ đem người thân của tôi trở về như tôi đã từng chờ đợi và hi vọng.

Sẽ bao nhiêu lâu nữa tôi sẽ leo lên cánh chim sắt ấy và đi về một phương trời mới? Chắc chắn cũng không lâu nữa đâu. Tôi sẽ đi, sẽ leo lên cánh chim sắt ấy, đi về một miền xa lạ, và cũng chính bằng cánh chim sắt ấy, tôi sẽ quay về bên những người thân, bên bạn bè thân yêu. Bạn hỏi tại sao đi rồi lại quay về hả? Đơn giản thôi, vì tôi đã trót yêu những cánh chim sắt và lỡ yêu luôn những con người nhỏ bé ra sân bay để đưa người thân của mình về một miền xa lạ.

19/9/2011
Hồ Quốc Nam
http://hoquocnam.blogspot.com
(Tặng Đ ngày anh đi! Mong cho anh sức khỏe và bình yên!)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét