Labels (CÁC THỂ LOẠI):

Thứ Tư, 21 tháng 9, 2011

Viết cho những con đường đi ngược lại

Hàng ngày, chúng ta vẫn đi về trên những con đường quen thuộc. Từ ngày đi làm đến nay, trừ những lúc đi công tác xa, tôi có hai con đường để đi về nhà sau tám tiếng ngồi viết kịch bản ở cơ quan: con đường ngắn nhất để về nhà và con đường không phải là con đường ngắn nhất.

Hôm qua là một ngày không bình thường trong những chuỗi ngày bình thường bất tận của cuộc đời tôi: tôi làm việc hiệu quả gấp đôi so với ngày bình thường và mất tập trung gấp đôi so với ngày bình thường. Những kịch bản bình thường phải mất đến hai ngày mới viết xong thì hôm qua chỉ cần mất một ngày và có lúc tôi tự giật mình vì không biết nãy giờ đầu óc mình ở nơi đâu?


Chiều về, tôi chọn đường về cho mình không phải là con đường ngắn nhất, không phải là con đường vẫn đi đi, về về hàng ngày. Con đường mà có lẽ chỉ cần ngồi lên xe là tôi tự động chạy về không cần suy nghĩ, và đầu óc lại được miên man trong những suy nghĩ vu vơ. Có những lúc, trong cuộc sống bận rộn này chúng ta không được chọn con đường ngắn nhất, có lúc phải đi đường vòng, có lúc không muốn đi con đường ngắn nhất vì đơn giản không muốn đi mà thôi. Hôm qua của tôi là một ngày như vậy.

Lang man trong những dòng suy nghĩ bất tận của công việc và cuộc sống ngày thường, đột nhiên tôi thấy ngọn đèn giao thông trước mặt mình chuyển sang đỏ. Tôi dừng xe lại giữa dòng người tấp nập. Nhìn về một góc đường, thấy một cô gái trẻ độ đôi mươi với khuôn mặt hình trái soan, đôi mắt to tròn đen lay láy và mái tóc dài thướt tha chấm ngang vai đang bối rối tìm cách băng qua đường giữa dòng người và xe đông đúc. Đèn đỏ mà mọi người cứ chạy, đúng là những gã ngốc. Rồi tôi chợt nhận ra chính mình mới là gã ngốc thật sự, vì đơn giản, đèn đỏ ở ngã ba đường thì xe máy được quyền đi thẳng.

Chạy giữa những con phố bồng bềnh, mờ ảo và đông người, tôi cảm giác như mình lạc giữa những cơn mơ, tôi thấy những người đi gần và xung quanh bắt đầu chạy ngược lại với mình. Tôi thấy xe tôi dường như lùi lại phía sau còn xe những người khác như đang tiến về phía trước. Cũng có lúc tôi thấy xe mình chạy lên phía trước còn xe những người khác lùi về phía sau. Nó có lúc bình yên, có lúc nhộn nhịp, có lúc hiền hòa và cũng có lúc dữ dội như chính cuộc sống chen lấn và xô đẩy ngày thường.

Đi trên con đường quốc lộ chật chội người và xe, đột nhiên tôi ước mình được nhắm mắt lại, nhắm mắt để quên đi những dòng suy nghĩ miên man cứ chảy như dòng thác ở trên cao xuống và nhắm mắt để nhớ ra rằng mình còn một bài học vỡ lòng vẫn chưa học xong….

20/9/2001
Hồ Quốc Nam
http://hoquocnam.blogspot.com
(viết cho những tháng ngày cứ mãi trôi)

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét